Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 404: một tấm có ý nghĩa tấm hình

Chương 404: Một tấm ảnh có ý nghĩa khi Lão Tử Điện lên sàn chứng khoán. Giá trị bản thân của Trần Căn Sinh lại tăng vọt. Hắn muốn là thành tựu, chứ không phải là những đồng tiền này. Mỗi một cổ đông đều nâng ly champagne đi đến trước mặt Trần Căn Sinh. Nam thanh nữ tú xếp thành năm hàng đứng trước mặt Trần Căn Sinh. Trần Diệp Hào nâng chén nói: “Kính điện chủ!” “Kính điện chủ!” Mọi người đồng loạt giơ cao chén rượu. Trần Căn Sinh nhếch mép cười một tiếng, giơ chén rượu: “Các anh chị em Lão Tử Điện, mặc kệ tương lai có bao nhiêu khó khăn, đồng tâm hiệp lực, ta giúp các ngươi, cạn ly!” “Cạn ly!” Khoảnh khắc này đã được phóng viên ghi lại. Đây là một tấm ảnh mang ý nghĩa kỷ niệm sâu sắc. Nó đại diện cho thế hệ 00 sau chính thức bộc lộ tài năng trong xã hội này. Bạch Nga nở nụ cười vui mừng, bởi vì những người này đều là học sinh của nàng, có được thành tựu như ngày hôm nay, nàng vui mừng nhất. Trần Căn Sinh đi đến trước mặt Bạch Nga: “Bạch lão sư, người mà ta hẳn phải cảm ơn nhất chính là cô, về sau Lão Tử Điện vẫn cần cô đến trấn giữ.” “Đây cũng là trách nhiệm của ta, Lão Tử Điện giống như con của ta vậy, ta là người đã nhìn nó trưởng thành.” Lúc này, một cậu thiếu niên trắng trẻo đi đến trước mặt Trần Căn Sinh, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn hắn. Đứng bên cạnh là người thừa kế của gia tộc Lý Thị. “Trần tiên sinh, chào ngài, đây là con trai út của ta, nó rất ngưỡng mộ ngài.” Cậu bé vô cùng khẩn trương nắm lấy vạt áo. Người thừa kế nhà họ Lý lại nói “Con trai út của tôi thông minh thì có thông minh, chỉ là hơi nhút nhát, tính cách giống như một cô bé, tôi muốn cho nó gia nhập Lão Tử Điện của các vị để rèn luyện một chút, hội phí bao nhiêu cũng được.” “Chuyện hội phí thì hỏi Trần Tĩnh Tư.” Trần Căn Sinh lại kêu: “Này, Tưởng Tiểu Cát, Tưởng Bảo Bảo đâu?” “Ở đây ạ.” Bây giờ Tưởng Tiểu Cát cũng đã là học sinh cấp hai, tâm trí dần trưởng thành. Trần Căn Sinh nói: “Hai con ngược lại tính cách rất giống nhau, ta thấy hai đứa có thể chơi cùng nhau đấy.” Gia tộc Lý Thị ở Hương Thành tuyệt đối có đủ tư cách để gia nhập Lão Tử Điện, Trần Căn Sinh cũng không cự tuyệt, hắn không cần người lớn, hắn chỉ cần thế hệ 00 sau. Cậu thiếu niên này phù hợp tiêu chuẩn của Trần Căn Sinh. Tưởng Tiểu Cát hỏi: “Tên của bạn là gì?” “Lý Nhân Sĩ.” “Mình tên là Tưởng Tiểu Cát, hoan nghênh bạn gia nhập Lão Tử Điện của bọn mình.” Lý Nhân Sĩ nhìn về phía Trần Căn Sinh, kích động hỏi: “Vậy bây giờ cháu đã là thành viên của Lão Tử Điện rồi sao?” Trần Tĩnh Tư nói: “Cháu vẫn cần phải trải qua khảo hạch, bởi vì Lão Tử Điện chỉ tuyển những người thuộc thế hệ 00 sau, tôn chỉ cốt lõi của Lão Tử Điện chính là đoàn kết nhất trí, nếu như phát hiện bất kỳ thành viên nào không đoàn kết, chúng ta sẽ phạt tiền rất nặng và khai trừ.” “Cháu nhất định sẽ đoàn kết nhất trí, cháu rất thích bầu không khí của Lão Tử Điện, đặc biệt ngưỡng mộ mọi người.” Trần Căn Sinh nhìn về phía người thừa kế nhà họ Lý: “Ông nên cho thằng bé đến trường Tử Kim Quốc Tế, đại bản doanh của Lão Tử Điện ngay tại Hỗ Thị.” “Ba à, con muốn đến Hỗ Thị, cho con ở cùng các anh chị, con nhất định sẽ học được rất nhiều điều.” “Không vấn đề, mấy ngày nay ba sẽ lo liệu việc nhập học cho con.” Trần Thụ Lĩnh nhỏ giọng nói: “Tiểu thúc, đây có phải là chú lại chiêu mộ được một vị tướng tài không đấy, đây chính là nhà họ Lý ở Hương Thành, hơn nữa ông cụ nhà bọn họ cực kỳ thích thằng nhóc này, vì nó rất thông minh, có lẽ sẽ được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế đời thứ ba đấy.” “Ta nói cho chú biết, Lão Tử Điện của ta, chỉ 5 năm thôi, nhất định sẽ đè bẹp tổ chức Ưng Quốc!” “Tiểu thúc, hiện tại mọi người trong gia tộc đều rất tán thành chú, lại còn khen ngợi chú đấy.” Đây là điều Trần Căn Sinh quan tâm nhất, lúc này hắn hứng thú: “Nói nghe xem nào, bọn họ đã khen ta như thế nào? Trong gia tộc có một vài người thái độ hơi cứng nhắc, bọn họ có phục ta chưa?” Trần Căn Sinh nói mấy người kia chính là Trần Thụ Lương và những người khác, họ đều là nhân tài trở về từ nước ngoài, là những tinh anh mà gia tộc đã bồi dưỡng. Bọn họ coi thường Trần Căn Sinh nhất, tại Thương hội Ba Thục, họ cũng là những người phản đối Trần Căn Sinh nhiều nhất. Trần Thụ Lĩnh nói: “Tên Trần Thụ Lương kia hiện tại là nể phục chú nhất đấy.” “Thật á?” “Chẳng phải sao, thành tựu một năm này của chú đã vượt xa hắn, hơn nữa chú lại không cần đến thế lực của gia tộc để gây dựng cơ đồ lớn như vậy, sao hắn không phục được chứ.” “Hắc hắc hắc… Nói như vậy, thành tích của ta cũng tạm ổn chứ?” “Sao có thể nói là tạm ổn được, phải gọi là quá xuất sắc ấy chứ.” Trần Căn Sinh vỗ vai Trần Thụ Lĩnh: “Ngươi là con của nhà nào đấy?” “Gia phụ là Trần Căn Mao.” “À à à, ta hiểu rồi, chính là hiệu trưởng trường Truân Học Ba Thục phải không?” “Đúng đúng.” “Hồi tiểu học ta, ông ấy còn dạy ta nữa đấy.” Trần Thụ Lĩnh rót cho Trần Căn Sinh một ly Champagne: “Tiểu thúc, chú dự định chơi ở Hương Thành mấy ngày? Để cháu dẫn chú đi chơi cho đã.” “Không được đâu, Lão Tử Điện vừa lên sàn, chắc chắn còn rất nhiều chuyện phải làm, huống chi cháu là tổng giám đốc hành chính của Sở Giao Dịch Hương Thành, cũng phải bận rộn chứ.” Trần Căn Sinh và những người khác chỉ ở Hương Thành một ngày, ai về nhà nấy còn có chuyện phải làm. Đặc biệt là Bạch Nga, Lão Tử Điện có rất nhiều việc đang chờ nàng giải quyết. Trên chuyến bay về kinh đô, Trần Căn Sinh nhận được điện thoại chúc mừng từ năm người chị. Trần Căn Sinh duỗi người một cái, cảm thán nói: “Ảnh Muội Nhi, chuyến đi Hương Thành này, em học được gì?” Ảnh Muội Nhi cúi đầu viết ghi chép: “Em học được làm thế nào để đưa công ty lên sàn, cần chuẩn bị những tài liệu gì và quy trình như thế nào.” “Những thứ này không phải là những điều em cần quan tâm, chẳng lẽ em không cảm thấy anh rất có bản lĩnh sao?” “Dạ, đúng là anh rất có bản lĩnh.” “Anh đây đưa một công ty nhỏ lên sàn chứng khoán đấy, anh xem sau này ai trong gia tộc dám xem thường anh.” “Vâng, anh hung hăng quá mà, được chưa?” Ảnh Muội Nhi ngước mắt nhìn Trần Căn Sinh: “Em cũng muốn mở công ty.” “Em mở công ty á? Em mới thực tập được mấy ngày đã đòi mở công ty.” “Em thấy mở công ty cũng đơn giản thôi mà.” “Đơn giản cái đầu nhà em, em xem tóc của anh sắp rụng hết cả rồi đây này.” Ảnh Muội Nhi có chút bướng bỉnh: “Dù sao em vẫn thấy mở công ty rất đơn giản.” Trần Căn Sinh hỏi: “Vậy em muốn mở công ty dạng gì?” “Em chưa nghĩ ra.” “Làm phiền em nghĩ cho kỹ rồi nói nhé.” Ảnh Muội Nhi không nghe ra sự giễu cợt của Trần Căn Sinh. Ảnh Muội Nhi rất nghiêm túc nói: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ xem sao.” Mấy ngày nay, thông tin liên quan đến Trần Căn Sinh quả thật rất nhiều. Đặc biệt là bức ảnh mọi người nâng ly chúc mừng của Lão Tử Điện, được lan truyền rộng rãi, làm dấy lên một làn sóng nhiệt huyết trong lòng thế hệ 00 sau. Trần Căn Sinh đã trở thành nhân vật thủ lĩnh của thế hệ 00 sau. Trần Căn Sinh tranh thủ lúc còn nóng, để bộ phận đầu tư của Lão Tử Điện thành lập một quỹ chuyên hạng cho thế hệ 00 sau, tổng cộng là 100 tỷ. Quỹ này chuyên đầu tư cho những bạn trẻ 00 sau khởi nghiệp. Tin tức này vừa tung ra, khắp cả nước các bạn trẻ 00 sau đều nhốn nháo cả lên, nhất là những sinh viên đại học, bọn họ đều là những người tài giỏi, trong đầu luôn ấp ủ những ý tưởng mới lạ. Lứa 00 sau lớn nhất cũng đã 22 tuổi, có người đã bước chân vào xã hội, có người còn đang học đại học, họ chính là lực lượng mới của Hoa Hạ. Khi Trần Căn Sinh đang ăn cơm tại căn tin của trường, anh đã nhận được rất nhiều bản kế hoạch của các bạn học. “Các cậu đừng đưa cho tôi, hãy gửi tin nhắn đến Lão Tử Điện ở Hỗ Thị, tôi không nhận những thứ này.” Đông Tử và Triệu Dũng mặt mày ủ rũ nhìn Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh tức giận hỏi: “Sao vậy?” “Công ty truyện tranh Ngũ Kiếm Khách cũng muốn lên sàn, cậu giúp đỡ một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận