Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1029 người sống càng ngày càng ít

Chương 1029: Người sống càng ngày càng ít
Đại hồng thủy Nam Cực sau tháng thứ tám.
Sinh vật biển bắt đầu biến dị. Sinh vật trên lục địa dần dần tiêu vong.
Số lượng nhân loại còn sống trên toàn cầu đã không đến 50 vạn người.
Từ một trăm triệu người chỉ trong vòng tám tháng trực tiếp hạ xuống còn 50 vạn.
Tại căn cứ Nam Thiên Môn.
Từ lúc ban đầu có mấy trăm ngàn người đến bây giờ chỉ còn 11.000 người.
Trần Căn Sinh đắng chát cười cười: “Hai chiếc phi thuyền vũ trụ căn bản không cần dùng, ngươi cải tạo thành một chiếc thôi.”
Điền Chân kỳ thật đã sớm bắt đầu cải tạo từ hai tháng trước.
Đem hai chiếc phi thuyền vũ trụ khác tháo dỡ, toàn lực cải tạo một chiếc phi thuyền vũ trụ.
Sau mấy tháng, chiếc phi thuyền vũ trụ này có thể nói là một phiên bản gia cường.
Thủy Vận tìm đến Trần Căn Sinh.
“Ảnh Cô mấy ngày nay không ăn một miếng cơm nào.”
Trần Căn Sinh lại không thể không đi tìm Ảnh Muội Nhi.
Mấy ngày trước, con trai nhỏ Trần Thụ Giáp đã chết.
Con trai lớn Trần Thụ Lang cũng hấp hối.
Ngược lại, con gái của Hiên Viên Thắng Nguyệt, Trần Thụ Miêu lại không có bất cứ phản ứng nào bất thường.
Con gái nhỏ của Bạch Nga, Trần Thụ Nha cũng đã mất.
Trần Căn Sinh đến phòng của Ảnh Muội Nhi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ít nhiều ăn chút gì đi, còn có Tiểu Lang nữa.”
“Ta không đói, ngươi không cần để ý ta.”
Trần Căn Sinh ôm vai Ảnh Muội Nhi: “Chúng ta sớm muộn cũng sẽ chết như Thụ Giáp, rất nhanh thôi sẽ được gặp nó.”
Ảnh Muội Nhi rốt cuộc không kìm được, khóc nức nở: “Ta có thể chết, nhưng ta không thể để cho con của ta chết.”
Đối với Trần Căn Sinh mà nói, việc chế tạo phi thuyền vũ trụ đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, cho dù di dân đến một hành tinh khác, mọi người vẫn sẽ chết, thân thể ai cũng đều bị bức xạ nghiêm trọng vượt mức cho phép.
Mà ở một nơi khác.
Bạch Nga đi vào phòng của Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Vừa vào cửa, Bạch Nga đã quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Hiên Viên Thắng Nguyệt hỏi: “Đây là ý gì?”
“Thắng Nguyệt, ta biết ngươi khẳng định có cách, mau cứu con của ta.”
“Ta thì có cách gì chứ? Ta hiện tại cũng rất tuyệt vọng.”
“Nhiều ngày trôi qua như vậy, mầm cây không hề có chút vấn đề gì, ta nghĩ ngươi khẳng định có biện pháp đúng không?”
Thực tế là, mỗi ngày Hiên Viên Thắng Nguyệt đều cho mầm cây uống máu của nàng.
Bởi vì máu của Hiên Viên Thắng Nguyệt là kịch độc, bản thân nàng luyện rất nhiều độc môn tuyệt kỹ, trong đó có luyện bách độc, cùng với hạt tử vương loại độc môn tuyệt kỹ, chính là bách độc bất xâm.
Dần dà, trong huyết dịch của Hiên Viên Thắng Nguyệt có chứa kịch độc.
Con gái của nàng, mỗi ngày đều uống một ít máu của Hiên Viên Thắng Nguyệt, từ từ, thể chất của Trần Thụ Miêu cũng phát sinh biến hóa.
Cho dù là bị rắn độc cắn cũng không có vấn đề gì.
Mỗi một tế bào huyết dịch của Hiên Viên Thắng Nguyệt đều chứa kịch độc, cho nên sau khi nhận bức xạ sẽ bị độc tố trong tế bào nhanh chóng phân giải.
Hiên Viên Thắng Nguyệt không muốn bị người khác biết bí mật của mình, càng không muốn cứu con gái Bạch Nga.
“Bạch lão sư, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta là không có biện pháp nào cả, con gái ta nhiều ngày như vậy không có phản ứng gì khác thường, kỳ thực ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”
Bạch Nga không chịu từ bỏ: “Ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần ngươi có thể cứu con ta.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt mất kiên nhẫn nói: “Bạch lão sư, hay là đứng dậy đi, người khác nhìn thấy lại tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đấy.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt chỉ mong bọn hắn những người này chết hết cho rồi.
Bạch Nga nản lòng thoái chí rời đi.
Liên quan tới thể chất của Trần Thụ Miêu, không chỉ có Bạch Nga nhận ra.
Mà Trần Căn Lâm cũng đã nhận ra.
Nàng chuẩn bị dụ dỗ Trần Thụ Miêu.
“Mầm nhỏ, thích ăn bánh kẹo không?”
Trần Thụ Miêu lắc đầu: “Ta muốn ăn trái cây.”
Trần Căn Lâm khó xử, làm sao có hoa quả mà ăn chứ.
Lúc này, một thanh niên trong giới y học cầm một quả táo tới.
“Cho ngươi nè, ăn đi.”
Trần Căn Lâm kinh ngạc nói: “Tiểu tử ngươi lại còn giấu táo nữa cơ à.”
“Ở trong tủ lạnh không nỡ ăn.”
Trần Căn Lâm nhỏ giọng nói: “Đi lấy cái kính hiển vi đến.”
Thanh niên này cũng không đơn giản, tuổi còn trẻ mà đã từng cống hiến rất nhiều cho giới y học.
Trước kia hắn đã phát giác ra thể chất của Trần Thụ Miêu không đơn giản, chính hắn đã nhắc nhở Trần Căn Lâm.
Nhân lúc Trần Thụ Miêu đang ngon lành ăn táo, Trần Căn Lâm dùng một cây kim đâm vào đầu ngón tay Trần Thụ Miêu, đem máu dính lên trên một miếng kính.
Trần Căn Lâm đưa cho thanh niên kia: “Mau đi đi.”
Qua nghiên cứu của bọn họ, kinh ngạc phát hiện trong huyết dịch của Trần Thụ Miêu chứa kịch độc rất nhiều, kết cấu tế bào khác biệt, quan trọng nhất là có thể phân giải hết hạt nhân bức xạ.
Trần Căn Lâm và những người làm y học đều ngưng trọng.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Một bé gái mà trong máu lại chứa nhiều chất độc khác lạ như vậy, đây là rất hiếm thấy.”
Trần Căn Lâm nói: “Mà Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng không có một chút triệu chứng nào.”
Thanh niên kia nói: “Trước cứ mặc kệ những điều đó, nếu chúng ta thông qua phục chế những tế bào độc tố này, có lẽ có thể nghiên cứu ra thuốc chống bức xạ đấy.”
Trần Căn Lâm nhìn về phía mọi người: “Có thể sao?”
“Chuyện này mọi người không có chắc, nhưng có thể thử một chút.”
Trần Căn Lâm nói: “Vậy thì thử đi, chúng ta không còn thời gian nữa, ta chỉ có hai yêu cầu đối với các ngươi, thời gian đang gấp, giảm độc tính xuống thấp nhất có thể.”
Trần Căn Lâm cảm thấy chuyện này tạm thời đừng nói cho ai biết, Hiên Viên Thắng Nguyệt sở dĩ không nói ra, chắc chắn là không muốn cho người khác biết.
Nhưng nàng cần máu của Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Bởi vì tế bào máu của Hiên Viên Thắng Nguyệt có thể còn mạnh hơn cả Trần Thụ Miêu.
Trần Căn Lâm chuẩn bị đồ nghề hút máu dẫn một nhóm công nhân đến nhà Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Hiên Viên Thắng Nguyệt có chút ngoài ý muốn: “Căn Lâm tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
“Cần người còn sống hiến máu, chúng ta đang thí nghiệm đến giai đoạn quan trọng nhất, những người còn sống đều cần lấy một ít máu.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng không cảm thấy có gì không ổn, xắn tay áo lên cho Trần Căn Lâm lấy máu: “Căn Lâm tỷ, thời gian này thật sự vất vả cho các người, ngày đêm làm nghiên cứu.”
“Ta đã rất áy náy, vốn dĩ có thể cho càng nhiều người sống, bây giờ chỉ còn lại hơn một vạn người.”
Để không cho Hiên Viên Thắng Nguyệt phát giác ra, nàng còn phái vài người lần lượt đi lấy máu, chỉ là tượng trưng lấy một chút.
Nhưng Hiên Viên Thắng Nguyệt thì khác, Trần Căn Lâm trực tiếp lấy 500 ml.
Trở về phòng thí nghiệm, Trần Căn Lâm lập tức bảo mọi người tập trung vào thí nghiệm, nhất định phải nhanh nhất có thể nghiên cứu ra thuốc.
Bây giờ mỗi ngày đều có người chết.
Sau hai tuần.
Trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng hoan hô.
Thuốc cuối cùng đã được nghiên cứu ra, tuy vẫn còn độc tố, dù sao cũng tốt hơn việc nhận bức xạ.
Trần Căn Lâm đem tin này báo cho Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh ôm chặt Trần Căn Lâm: “Căn Lâm tỷ, cám ơn tỷ, cám ơn các em, ta đại diện mọi người cám ơn các em.”
Trần Căn Lâm nói: “Đừng cảm xúc thế, mau tổ chức mọi người xếp hàng tiêm đi.”
Ảnh Muội Nhi ôm lấy Trần Thụ Lang rồi chạy ra ngoài.
Hai tuần qua, chỉ còn 10.170 người.
Mọi người xếp hàng tiêm thuốc.
Hiệu quả vẫn vô cùng rõ rệt.
Sau khi tiêm vào đến ngày thứ ba, triệu chứng bắt đầu giảm bớt. Người cũng tinh thần lên.
Trần Căn Sinh nhìn Trần Thụ Lang, Trần Thụ Nha ngày càng tốt, da thịt thối rữa dừng lan rộng.
Trần Căn Sinh khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận