Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 511: Vương Đức Phát Khắc

Chương 511: Vương Đức phắc (phát âm tiếng Anh: Fuck) Bạch Nga làm một bàn thức ăn phong phú. Đám người bưng chén rượu lên. Trần Căn Sinh cười nói: "Rất lâu rồi không có cùng các ngươi ở chung một chỗ ăn cơm uống rượu, cạn ly."
Một chén rượu vào bụng, Bạch Nga hỏi: "Gia tộc của các ngươi gần đây náo loạn lợi hại như vậy, ngươi không thể ngồi xem mặc kệ chứ."
"Vô luận ta làm tốt bao nhiêu, luôn có tộc nhân sẽ chọn ra bệnh tật." Trần Căn Sinh bất đắc dĩ cười cười: "Rất nhiều tộc nhân không hiểu việc ta cần làm hiện tại, bọn họ chỉ nghĩ gia tộc cứ như thế bình thường ổn định kiếm tiền là được, hàng năm có thể chia mấy chục triệu, mấy trăm triệu như vậy là đủ rồi."
Trần Diệp Hào nói: "Tiểu thái gia, ta vĩnh viễn đứng về phía ngươi, không chỉ có mình ta, toàn bộ con cháu chi thứ chúng ta đều đứng về phía ngươi, bởi vì chúng ta biết ngươi có năng lực, ngươi muốn gia tộc trở thành Chí Tôn gia tộc."
"Dù muốn trở thành Chí Tôn gia tộc, cũng cần biết cách kinh doanh gia tộc, bất quá ngươi luôn luôn cứng rắn, cũng không thích nghe ý kiến của người khác, đây quả thật phù hợp với phong cách của ngươi."
Hiện tại con cháu chi thứ đều cho rằng đây là một cơ hội, đều muốn tìm cách đi vào tầng hạch tâm của gia tộc. Trực hệ lại không chịu, dẫn đến Trần Căn Sinh chỉ có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh để làm.
Dương Thải Phi cười nói: "Chuyện nhà các ngươi quá phức tạp, nào, hôm nay có rượu hôm nay say."
Nói xong, đám người lại uống một ngụm rượu. Trần Căn Sinh cầm lấy đầu thỏ sốt cay liền gặm: "Lâu rồi không ăn món đầu thỏ sốt cay của thầy Bạch làm, rất thích."
Trần Tĩnh Tư nói: "Dù sao sau này ngươi cũng ở hỗ thị, lúc nào rảnh thì thường đến tụ họp một chút."
Lấy Trần Diệp Chiếu cầm đầu, con cháu chi thứ hiện tại có nhiệm vụ chủ yếu là nương tựa vào Trần Căn Sinh, kiên quyết ủng hộ Trần Căn Sinh. Hiện tại ở Ba Thục có một số người đặc biệt nhắm vào những con cháu chi thứ này, hai bên minh tranh ám đấu. Chuyện này bọn họ không dám để Trần Căn Sinh biết.
Ngay cả Trần Chi Hoa, trợ lý thân cận của Trần Căn Sinh cũng không nói chuyện này với Trần Căn Sinh. Trần Chi Hoa, một người phụ nữ thông tình đạt lý lại rất lanh lợi, trước vấn đề giữa trực hệ và chi thứ cũng không công bằng với trực hệ.
Mặc dù Trần Căn Sinh đã từng không chỉ một lần nói, dù là chi thứ hay trực hệ đều là người Trần gia, sau này cũng phải trọng dụng chi thứ, chi thứ cũng có thể nhận cổ phần gia tộc.
Vẫn luôn nghe lời Trần Căn Sinh như Trần Chi Hoa, trước vấn đề này lại lựa chọn không nghe. Có thể thấy Trần Căn Sinh muốn giải quyết chuyện giữa trực hệ và chi thứ khó khăn đến nhường nào.
Mà Trần Căn Sinh vẫn luôn hợp lý sử dụng người trực hệ và chi thứ. Mỗi một tầng hạch tâm của tập đoàn công ty đều sẽ có người chi thứ đảm nhiệm chức vụ quan trọng, như vậy có thể đưa đến tác dụng giám sát lẫn nhau.
Cho nên Trần Tĩnh Tư và Trần Diệp Hào ỷ vào mình là bạn học của Trần Căn Sinh, cũng là một trong những người sáng lập Lão Tử Điện và các loại quan hệ khác, thường xuyên giới thiệu cho Trần Căn Sinh một vài tộc nhân có năng lực bên chi thứ.
Bạch Nga liếc trộm Trần Căn Sinh một chút, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi tìm được Ảnh muội chưa?"
"Chưa, đi Á Tam Thị tìm rồi, không tìm được." Trần Căn Sinh buông đầu thỏ gặm xong xuống, cười nói: "Nếu nàng cố ý trốn tránh ta, chắc chắn ta không tìm thấy."
Bạch Nga lại nói: "Ta lại thấy, ngươi đừng đi tìm nàng, cho nàng chút không gian, ngươi cũng có cuộc sống hôn nhân của mình, coi như ngươi tìm được nàng, thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ để nàng trơ mắt nhìn ngươi và Thắng Nguyệt sống sao? Chuyện này đối với nàng cũng là một loại tổn thương."
"Ừm, thầy Bạch nói đúng, ta cũng không định tìm nàng, khi nào nàng muốn gặp ta, nhất định sẽ đến gặp ta."
Dương Thải Phi lại bưng chén rượu lên: "Hôn nhân chính là một mớ bòng bong, nào, lại một chén nữa."
Mọi người cảm thấy kinh ngạc.
"Thải Phi, hôm nay tâm trạng ngươi sao cao trào vậy?"
"Đừng nói nữa, đàn ông của ta vượt quá giới hạn rồi!"
"Trán......" Mọi người ngạc nhiên.
Bạch Nga trấn an: "Tâm tình không tốt, có thể giải tỏa một chút, nhưng không thể uống quá nhiều rượu."
Trần Tĩnh Tư nói: "Thải Phi tỷ, bây giờ chị có tiền, không cần vì một người đàn ông chị không thích mà trừng phạt mình."
"Ta xác thực không thích hắn, thế nhưng chuyện này nói ra rất mất mặt."
Trần Căn Sinh hỏi: "Vậy chị định làm thế nào? Ly hôn?"
"A, gã đó hiện tại đang tìm tôi khắp nơi đây, tôi không thèm nghe điện thoại của hắn." Dương Thải Phi lại đốt một điếu thuốc thơm: "Tạm thời chưa thể ly hôn, tôi còn cần dùng đến quan hệ của hắn."
Trần Căn Sinh cầm bật lửa, tự tay châm lửa giúp Dương Thải Phi: "Vất vả cho chị rồi, cũng cảm ơn chị đã vì Lão Tử Điện làm hết mọi việc."
"Tôi đã sớm xem Lão Tử Điện như nhà mình, công ty bảo vệ môi trường của chúng ta mở rộng quá nhanh, cơ sở bất ổn, cha hắn vẫn chưa về hưu đâu, đợi lão gia tử nhà hắn về hưu, mẹ nó chứ ngày đầu tiên tôi sẽ ly hôn với hắn."
Dương Thải Phi chuyện này vẫn vô cùng kiên định, dù khó chịu cũng không thể để tiền mất. Hiện tại công ty bảo vệ môi trường đang phát triển như mặt trời ban trưa, nếu lúc này lựa chọn ly hôn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công ty.
Cả đám ở đó trò chuyện chuyện cũ thời còn học ở Tử Kim Quốc Tế Học Giáo, thỉnh thoảng lại cười ồ lên.
Uống đến mười hai giờ đêm, Trần Căn Sinh mới trở về Đàn Cung Biệt Thự Khu. Hiên Viên Thắng Nguyệt vẫn chưa về từ Nam Phương tỉnh, tối nay Trần Căn Sinh muốn phòng không gối chiếc, đột nhiên có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
"Tối nay cuối cùng có thể ngủ một giấc ngon rồi."
Rửa mặt xong, Trần Căn Sinh nằm trên chiếc giường êm ái thoải mái, có lẽ là quá mệt nhọc, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng 1 giờ. Một bóng đen đứng trước giường Trần Căn Sinh. Chỉ thấy hắn chậm rãi rút ra một con dao găm sắc bén, bất ngờ đâm về phía Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh trong giấc mộng cảm nhận được một luồng khí tức cường giả, đột nhiên mở mắt ra, liền thấy một con dao găm sắc bén đâm tới. Trần Căn Sinh chợt xoay người tránh, chụp lấy chăn ném tới, thừa cơ một cước đá tới.
Ầm. Một tiếng vang lớn. Người kia đụng vào trên vách tường, bức tường cứng rắn đều bị xô ra một cái lỗ lớn.
Trần Căn Sinh không cho hắn cơ hội thở dốc, nhanh chóng tiến lên. Cộc cộc cộc. Tên kia lại có chiêu phản công.
Trần Căn Sinh biến sắc, túm lấy một món đồ đồng nghệ thuật nện tới. Ầm, người kia bị nện xuống đất. Trần Căn Sinh lại cầm lấy chậu hoa ném qua. Liên tục mấy chậu hoa nặng nề nện lên người hắn, không bao lâu người này liền bất động.
Trần Căn Sinh bước đến dẫm lên ngực hắn, kéo khẩu trang: "Người nhà Địch Tư, trả thù bắt đầu sao?"
Trần Căn Sinh trói gia hỏa này lại, ném vào trong phòng tắm, xả nước lạnh cho tỉnh. Gia hỏa này tức giận trừng mắt Trần Căn Sinh: "Pháp khắc vưu!"
Bốp. Trần Căn Sinh một bàn tay đánh lên mặt hắn, răng rụng mấy chiếc, đau đến hắn há mồm.
"Giết ngươi cũng không có tác dụng răn đe, ta ngược lại muốn xem là gia tộc Địch Tư các ngươi cứng rắn, hay là ta Trần Căn Sinh cứng rắn."
"Ngươi sẽ chết rất thảm, gia tộc của các ngươi đều sẽ bị diệt vong."
"Lần này, gia tộc Địch Tư các ngươi tới bao nhiêu người?"
"Bỏ đi, tên ngu xuẩn, ta sẽ không nói cho ngươi."
Trần Căn Sinh giơ chân lên, bất thình lình giẫm mạnh, xương đùi liền vỡ nát gãy xương.
"A!!!!!” Trần Căn Sinh nắm lấy má của hắn, trầm giọng hỏi: "Nói hay không?"
“Vương Đức phắc (phát âm tiếng Anh: Fuck)! Fuck! phắc."
— Tác giả có lời
Bạn cần đăng nhập để bình luận