Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 97: Thuận miệng nhấc lên nữ chính

Chương 97: Tiện miệng nhắc đến nữ chính
Trần Căn Sinh đang học cách làm ăn, hơn nữa phối phương này vẫn chưa từng công khai, lúc ở trong núi cũng chỉ làm qua loa vài miếng cho hai người dùng. Hiện tại Lão Tử điện đang thiếu kinh phí, Trần Căn Sinh cũng muốn kiếm chút kinh phí cho Lão Tử điện.
Trần Diệp Hào nói: “Hiện tại tâm tình mọi người đang lên rất cao, sẽ tuyên truyền giúp ngươi trên vòng bạn bè của họ.”
Các phú nhị đại khác trong Lão Tử điện dù không biết cách làm cao dán nhưng vẫn sẵn lòng khai thác thị trường cho Trần Căn Sinh. Mỗi người đều có vòng bạn bè riêng, nếu mở rộng một chút trong vòng của mình thì hiệu quả sẽ rất đáng kể.
Sau khi nấu xong một nồi cao dán lớn, bắt đầu phết lên miếng dán. Công đoạn này Trần Căn Sinh được nghỉ, giao cho Trần Diệp Hào bọn họ làm là được. Trần Căn Sinh dặn dò: “Sau khi làm xong, Diệp Hào và Cao Sóc cứ theo đơn mà giao hàng.”
“Rõ rồi.”
“Còn ngươi thì đi đâu?”
“Đi nhà ăn ăn cơm, chút đồ ăn vặt này còn chưa đủ nhét kẽ răng ta.”
Thứ bảy nhà ăn rất vắng người, phần lớn đều là học sinh cấp 3. Trần Căn Sinh bưng mấy món ăn vừa ngồi xuống thì có một học trưởng lớp 12 tới ngồi cùng.
“Căn Sinh, làm quen chút, ta là lớp trưởng lớp 1 ban 12, tìm ngươi làm một vụ làm ăn.”
“Làm ăn gì?”
“Nhà ta có xưởng sản xuất dược phẩm, nếu ngươi bằng lòng bán phối phương cho ta, giá cả tùy ngươi ra.”
Nghe xong câu này, Trần Căn Sinh cúi đầu ăn cơm. Mấy tên lớp trưởng này thật xem Trần Căn Sinh là đồ ngốc, thấy bình thường Trần Căn Sinh có vẻ không giỏi giao tiếp nên tưởng có thể vừa dỗ vừa lừa lấy được phối phương.
Thấy Trần Căn Sinh im lặng, lớp trưởng lại nói: “Ta bằng lòng trả cho ngươi 30 triệu, thế nào? Đây đâu phải là số tiền nhỏ, đủ cho ngươi cả đời ăn uống không lo.”
Trần Căn Sinh lạnh nhạt đáp: “Mấy ngày nay đơn đặt hàng của Lão Tử đây đã kiếm được 75 triệu rồi, ngươi còn định xem Lão Tử như con khỉ mà đùa bỡn hả? Hả?”
Lớp trưởng kinh ngạc: “Nhiều vậy sao, vậy ta cho ngươi 100 triệu.”
Cha của lớp trưởng sau khi có được cao dán này liền bảo con trai nhanh chóng tiếp cận Trần Căn Sinh, dù là 1 tỷ cũng phải lấy được loại cao này. Thế nhưng, tên lớp trưởng này lại nghĩ rằng Trần Căn Sinh chưa thấy tiền lớn nên muốn dùng 100 triệu để mua.
Trần Căn Sinh nói: “Ta không bán, cho bao nhiêu tiền cũng không bán, ngươi tránh ra, Lão Tử còn ăn cơm.”
Lớp trưởng còn định nói thêm thì bị Trần Căn Sinh trừng mắt.
“Tên rùa này thật coi ta là đồ ngu để vung tiền.”
Trần Tĩnh Tư mua năm phần bít tết ở nhà hàng Tây mang đến cho Trần Căn Sinh.
“Tiểu thái gia.”
Nghe xong lời này, Trần Căn Sinh có một dự cảm chẳng lành vì Trần Tĩnh Tư chưa bao giờ gọi hắn là tiểu thái gia.
Trần Căn Sinh cảnh giác đánh giá nàng: “Có móng vuốt gì hả?”
Trần Tĩnh Tư cắt bít tết thành miếng nhỏ cho Trần Căn Sinh, cười nói: “Ta muốn mua của ngươi mười miếng cao dán.”
Trần Căn Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Ở chuồng ngựa đó, tự đi mà lấy.”
Trần Tĩnh Tư ấm ức: “Bọn họ bảo không đủ hàng so với đơn đặt, bảo chúng ta tuần sau mới có, ta muốn ngay bây giờ.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Ông nội ngươi dùng à?”
“Ta định biếu bố mẹ Tiêu Tiêu, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cao dán của ngươi thích hợp nhất.”
“Tiêu Tiêu? Ai cơ?”
“Là Tiêu Hiền đó.”
Trần Căn Sinh kinh ngạc: “Hai người yêu nhau sao?”
Trước đó không lâu, Trần Tĩnh Tư và Tiêu Hiền đã chụp chung một bộ ảnh concept cổ, có thể nói là trai tài gái sắc, đặc biệt là Tiêu Hiền khi mặc Hán phục càng khiến Trần Tĩnh Tư xao xuyến. Trần Tĩnh Tư đã chủ động tỏ tình với Tiêu Hiền, và Tiêu Hiền cũng đồng ý hẹn hò. Phải biết rằng Tiêu Hiền là một tiểu sinh nổi tiếng hàng đầu hiện nay, chỉ cần cười một cái hay nhíu mày cũng có thể lên top tin tức. Vậy mà Trần Tĩnh Tư lại hẹn hò với anh ta.
“Rốt cuộc là cho hay không? Ngày mai ta phải đi gặp anh ấy rồi.”
Trần Căn Sinh gọi điện cho Trần Diệp Hào, bảo hắn lấy trước mười miếng cho Trần Tĩnh Tư. Trần Tĩnh Tư cười tươi rói: “Ta biết ngay ngươi là tốt nhất mà, chờ anh ấy đến ra mắt bố mẹ ta, ta sẽ dẫn ngươi theo gặp mặt.”
“Thôi đi, chúc hai người bạc đầu giai lão, sống lâu trăm tuổi.”
Nếu tin này mà truyền ra thì ngành giải trí chắc sẽ dậy sóng.
Đến Chủ nhật, Trần Căn Sinh mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng cưỡi xe điện Bạch Nga nhỏ đi tới khu vui chơi.
Bạch Nga cười khổ nói: “Mỗi lần nhìn thấy chiếc xe này ta đều cảm thấy ngại, ta đụng hư chiếc Mã Toa Lạp Đế ngươi tặng rồi.”
“Không sao, chỉ là cái xe thôi mà, hôm nào ta tặng ngươi cái khác.”
Lần này Bạch Nga nhất quyết không nhận đồ Trần Căn Sinh tặng nữa: “Lương của ta giờ cũng khá rồi, mua xe vẫn dư sức, ngươi đừng tặng quà cho ta nữa.”
“Vậy sao?”
Trần Căn Sinh lén nhìn Bạch Nga đang tập trung lái xe, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô mặc bikini. Tức thì phản ứng sinh lý cũng nổi lên. Đến công viên trò chơi, Trần Căn Sinh bung xõa, nắm lấy tay Bạch Nga chơi rất nhiều trò cảm giác mạnh. Xe cáp treo, đu quay các kiểu.
Bạch Nga không kìm được nắm lấy cánh tay Trần Căn Sinh, hai người vừa ăn kem ly vừa dạo trong công viên, trông như một đôi tình nhân đang say đắm trong tình yêu.
Đến một quầy ném phi tiêu vào bóng bay. Trần Căn Sinh móc 100 tệ: “Cho tôi 100 tệ.”
Ông chủ nói: “10 tệ 6 phi tiêu, trúng hết thì thích chọn cái nào thì chọn.”
Trần Căn Sinh quay sang nói với Bạch Nga: “Cô Bạch, để ta biểu diễn tuyệt chiêu cho cô xem.”
Trần Căn Sinh dùng tay che mắt, lùi lại năm bước. Sáu phi tiêu kẹp giữa các ngón tay. Vút. Cùng lúc ném ra. Sáu quả bóng bay đều nổ tung. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lại sáu phi tiêu khác bay ra. Không một phát nào trật. 100 tệ tiền phi tiêu đều trúng đích, chọn mười con thú bông lớn nhất. Trần Căn Sinh vẫn chưa thỏa mãn, muốn thêm 100 tệ nữa thì ông chủ nhất quyết không bán.
Bạch Nga và Trần Căn Sinh xách theo mười con thú bông cực lớn, khách tham quan xung quanh nhìn với ánh mắt ghen tị.
“Xem người ta kìa, anh ném trúng có hai quả.”
“Bạn trai lực mạnh quá, thèm có một anh bạn trai như thế.”
Bạch Nga nghe thấy những lời trầm trồ ao ước này, cảm giác thỏa mãn trong lòng tăng lên rất nhiều. Hai người chơi một hồi, tìm ghế đá ngồi rồi mua thêm hai ly kem.
Bạch Nga hỏi: “Việc làm ăn cao dán của ngươi khá thuận lợi, bây giờ ta cũng ủng hộ ngươi làm ăn.”
Trần Căn Sinh đã dùng thực lực chứng minh cho Bạch Nga thấy việc làm ăn không chỉ không ảnh hưởng tới việc học mà còn có thể giúp việc học tiến bộ hơn. Bạch Nga cũng nhìn nhận sai về Trần Căn Sinh, trong mắt cô Trần Căn Sinh rất thông minh, chỉ là vì ở quê quá lâu, lại không có ai chỉ dạy.
“Hì hì, cảm ơn cô Bạch, chờ ta kiếm được tiền rồi ta mua cho cô một căn biệt thự ở Thượng Hải.”
Bạch Nga vội vàng xua tay: “Cô không thể nhận, ngươi cứ lo cho bản thân mình là được, đừng lo cho cô.”
“Không sao, coi như ta báo đáp công ơn dạy dỗ của cô.”
Bạch Nga chợt nhớ ra một vấn đề nên hỏi: “Căn Sinh, ngươi có thích bạn nữ nào chưa?”
“Chưa có, nhưng mà lão hán tử của ta nói ta tốt nghiệp đại học phải kết hôn với một cô gái.”
Bạch Nga giật mình hỏi: “Hôn ước từ bé à?”
Trần Căn Sinh lắc đầu, lè chiếc lưỡi dài liếm kem: “Chưa biết được, nhưng ta sẽ không cưới cô nàng đó.”
Nhìn thấy lưỡi Trần Căn Sinh, Bạch Nga không khỏi cảm thán, trên người Trần Căn Sinh có quá nhiều điều khác người. Chiếc lưỡi kia dài cỡ 10cm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận