Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 52: Đàn cung đồ nướng đại hội

Chương 52: Đại tiệc nướng tại Đàn Cung
Sáng thứ hai. Đến phiên Bạch Nga lên lớp, lớp trưởng cùng mấy bạn học kéo băng rôn lên.
“Chúc mừng sinh nhật vui vẻ Bạch lão sư.”
Bạch Nga vào lớp thấy cảnh này, vui vẻ cười: “Cảm ơn các em vẫn nhớ sinh nhật của ta, cảm ơn các em.”
“Lão sư, đây là quà em tặng cô.”
Học sinh này tặng thỏi son đủ màu YSL.
Bạch Nga thấy quà quý giá như vậy liền khoát tay: “Cái này đắt quá, tâm ý của em lão sư nhận, em mang về đi.”
“Lão sư, cô nhất định phải nhận lấy.”
“Bạch lão sư, đây là quà em tặng.”
Một nam sinh tặng một chiếc vòng tay khảm kim cương, trị giá bốn, năm vạn.
Bạch Nga thụ sủng nhược kinh nói: “Các bạn, quà của các em quý quá, các em mang về đi, Học Hiệu không cho phép giáo viên nhận quà.”
Cao Sóc đứng lên nói: “Bạch lão sư, cái này không phải bọn em tặng quà, mà là quà sinh nhật của cô.”
“Đúng đó, xin lão sư đừng phụ tấm lòng thành của bọn em.”
Bốn, năm vạn đối với mấy học sinh này chỉ là tiền tiêu vặt, nhưng với Bạch Nga thì là một khoản tiền không nhỏ.
“Bạch lão sư.”
Dưới lầu có người dùng loa phóng thanh gọi Bạch Nga.
Bạch Nga đi ra phòng học thì thấy Hàn Huy lâu ngày không gặp đang ôm một bó hoa hồng lớn đứng dưới khu nhà học, phía sau là trăm hoa vây quanh hắn, rất lãng mạn.
Học sinh nhao nhao ghé mắt quan s·á·t.
“Hàn Huy, sao hắn lại tới?”
“Hắn vẫn muốn theo đuổi Bạch lão sư, đúng là không bỏ cuộc.”
“Trần Căn Sinh, tình địch của cậu đến kìa.”
Bạch Nga sốt ruột chạy xuống lầu, ngăn Hàn Huy tiếp tục gọi.
Hàn Huy đưa bó hoa hồng cho Bạch Nga, chân thành nói: “Bạch Nga, hôm nay là sinh nhật em, cũng là lúc anh cầu hôn em.”
Bạch Nga lùi lại một bước, vội nói: “Anh muốn làm gì, đừng như vậy được không? Em đã cự tuyệt anh nhiều lần rồi.”
“Anh không nản, với em anh là thật lòng, hy vọng em cho anh một cơ hội.”
Nói rồi, Hàn Huy lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lớn.
Bạch Nga sợ hãi lắc đầu liên tục: “Em không thể nhận, em không có chút cảm xúc gì với anh, anh mau đi đi.”
“Bạch lão sư, để Nhất Cáp.”
Bạch Nga ngẩng đầu thấy Trần Căn Sinh, lùi lại mấy bước: “Trần Căn Sinh, anh muốn làm gì?”
Trần Căn Sinh vác một xô nước hất xuống.
Rào.
Hàn Huy bị ướt như chuột lột.
Trần Căn Sinh lập tức ném cái xô xuống, Hàn Huy vội vàng né tránh.
“Đồ con rùa, ngươi còn mặt mũi tới t·ử Kim Học Hiệu.”
Trần Căn Sinh nhảy xuống, từ tầng bốn, giống như chiếc lá rơi xuống đất, không một tiếng động.
Học sinh kinh hô một trận.
Hàn Huy sợ hãi ngồi bệt xuống đất, liên tục lùi lại.
Bạch Nga kéo Trần Căn Sinh lại: “Không cho đánh nhau.”
“Lão sư, ta không đánh nhau, ta nói chuyện với hắn hai câu.” Trần Căn Sinh chỉ vào Hàn Huy, khinh bỉ nói: “Loại này mà cũng đòi cầu hôn Bạch lão sư, nằm mơ ăn c·ứt chó à.”
Hàn Huy tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Tôi không chấp với kẻ vũ phu, theo đuổi Bạch lão sư là quyền của tôi.”
Lúc này một chiếc xe vận chuyển lái vào sân trường.
Trần Căn Sinh nhếch miệng cười: “Bạch lão sư, quà em tặng cô đến rồi.”
Bạch Nga trợn tròn mắt, che miệng nói: “Anh muốn tặng thầy một chiếc xe à?”
“Đúng vậy, tới mà, xem Nhất Cáp.” Trần Căn Sinh giữ chặt tay Bạch Nga trước bao người, đi về phía xe vận chuyển.
Nhân viên đưa cho Trần Căn Sinh một cái điều khiển từ xa, chỉ cần bấm nút là được.
Trần Căn Sinh đưa điều khiển cho Bạch Nga: “Bạch lão sư, th·e·o Nhất Cáp.”
Bạch Nga rất cảm động, nhưng cũng rất kinh hoàng: “Căn Sinh, quà anh tặng quý giá quá, thầy nhận thì ngại.”
“Không ai xứng với món quà này hơn cô, th·e·o Nhất Cáp.”
Bạch Nga ấn nút, bọt biển xung quanh tách ra, bóng bay bay lên, một chiếc xe Maserati màu trắng xuất hiện trước mắt.
“Trần Căn Sinh ngầu quá!”
“Ngọa Tào, tên Trần Căn Sinh này thật biết làm trò a.”
Cao Sóc nói: “Là tôi bày mưu tính kế cho nó.”
“Đây là chiếc Maserati đỉnh nhất à?”
“Đúng, bản đỉnh nhất, 1,58 triệu.”
“Chẳng lẽ Trần Căn Sinh muốn theo đuổi Bạch lão sư?”
“Bỏ đi, Bạch lão sư xinh đẹp như vậy chắc chắn không thèm để ý đến hắn.”
Bạch Nga nhìn thấy chiếc Maserati, mắt ngấn lệ, nức nở: “Trần Căn Sinh, anh quá khoa trương rồi, có cần phải tặng thầy quà quý như vậy không?”
“Hắc hắc hắc, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tặng cô cái gì, hy vọng cô có thể t·h·í·c·h.”
Bạch Nga mặt lộ vẻ khó xử: “Lão sư t·h·í·c·h, nhưng mà lão sư không thể nhận, quý quá.”
“Vì sao t·ử lại không thể nhận?”
“Học Hiệu quy định không được nhận quà quý giá.”
Trần Căn Sinh hướng phía hiệu trưởng Trần Thụ Kiến đang xem náo nhiệt vẫy tay, ra hiệu ông ấy đến.
Trần Thụ Kiến hấp tấp đi tới: “Chuyện gì?”
“Ta tặng cho Bạch lão sư một chiếc xe, báo đáp ơn học bù, cô ấy có thể nhận không?”
“Được chứ, sao lại không được.” Trần Thụ Kiến Nghĩa Chính ngôn từ nói: “Bạch lão sư, cô cứ nhận lấy chiếc xe này, đây là thứ cô xứng đáng nhận được.”
“Hả?! Ngài, ngài cũng đồng ý cho tôi nhận ạ?”
Bạch Nga kinh ngạc, vì mỗi lần họp, hiệu trưởng đều ba lần năm lượt không cho giáo viên nhận quà.
Trần Thụ Kiến trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý cô nhận, dù sao cô đã dạy kèm cho Trần Căn Sinh, cô phải t·r·ả giá vất vả.”
Trần Căn Sinh nhét chìa khóa xe vào tay Bạch Nga: “Lão sư, cô thử lái đi.”
Bạch Nga cầm chìa khóa xe do dự.
Trần Căn Sinh đi tới mở cửa xe: “Bạch lão sư, hiệu trưởng đã nói cô có thể nhận quà, cô cứ nhận đi, lái thử xem.”
Bạch Nga ngượng ngùng gật đầu, ngồi vào xe.
Ông.
Tiếng gầm này làm mỗi nam sinh đều hú lên.
“Âm thanh này quá chuẩn.”
Trần Căn Sinh đi về phía Hàn Huy.
Hàn Huy lùi lại mấy bước, từ khi người anh trai là võ sĩ quyền anh bị Trần Căn Sinh một đấm đ·á·n·h bại, hắn đã sinh ra sợ hãi với Trần Căn Sinh.
“Đừng có lằng nhằng với Bạch lão sư nữa, đồ con rùa như ngươi không xứng, c·ú·t đi.”
Hàn Huy x·ấ·u hổ gượng cười, hậm hực bỏ đi.
Trước mặt Trần Căn Sinh, Hàn Huy chẳng còn chút tính tình gì.
Ngay cả đồ đệ như Lưu Chí Hiên còn bị buộc nghỉ học, đối đầu với Trần Căn Sinh thì chẳng có chút lợi lộc nào.
Bạch Nga lái chiếc Maserati trở lại, ngượng ngùng cười rồi xuống xe.
“Bạch lão sư, thoải mái không?”
“Rất tốt, cảm ơn anh nha, Trần Căn Sinh.”
“Giữa hai người chúng ta không cần phải vậy.”
Sau đó, bọn họ trở lại lớp.
Bạch Nga vui vẻ nói: “Hôm nay thầy mời khách, mời cả lớp liên hoan.”
“A! Liên hoan nào.”
“Lão sư, chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Các em chọn đi.”
“Lão sư, em muốn ăn đồ nướng.”
“Được thôi.”
“Thêm một người nữa.”
“Được, vậy chúng ta đi ăn đồ nướng.”
Lúc này, Trần Căn Sinh mở miệng nói: “Không vui, tôi đề nghị, Bạch lão sư mua đồ ăn, rồi chúng ta đi Đàn Cung tự nướng được không?”
“Đàn Cung?! Ý anh nói là khu Biệt Thự Đàn Cung ở Thượng Hải sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngọa tào, anh có nhà ở đó à?”
Trần Căn Sinh nói: “Ta mượn của Trần Tĩnh Tư mà, ta đã nói với nàng từ trước rồi.”
Bạch Nga kinh ngạc: “Trần Tĩnh Tư đồng ý cho chúng ta mượn sao?”
“Không thành vấn đề, chìa khóa ở chỗ ta cả rồi.”
“Tuyệt! Đi Đàn Cung!”
“Đi Đàn Cung!”
Đám phú nhị đại t·h·i·ê·n kim ở đây đều biết Đàn Cung là khu nhà giàu cao cấp nhất Thượng Hải, không chỉ có tiền là mua được, tổng cộng chỉ có 18 căn biệt thự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận