Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 168: Bên trong dã liên động nhằm vào lên đường

Trong quán Internet, Trần Căn Sinh cùng bọn hắn lập team chơi game.
Trương Đức Soái bị đối phương ở bên rừng phối hợp, liên tục gϊếт bốn lần.
Nóng nảy Trương Đức Soái tức tối đập mạnh bàn phím.
"Này! Đừng có mà đập bàn phím, có chút ý thức không vậy?"
Trương Đức Soái đang bực tức, nghe vậy liền lập tức đứng dậy: "Mẹ nó mày mới không có ý thức đấy."
"Thằng nhóc, mày thử mắng một câu nữa xem?"
"Ông đây cứ mắng đấy, làm sao nào."
"Mẹ kiếp!"
Người kia giơ nắm đấm lên liền đấm.
Trương Đức Soái túm lấy bàn phím nện lên đầu hắn.
Hoàng Hải, Đông Tử, Triệu Dũng ba người nhào tới giúp Trương Đức Soái.
Nhân viên của quán net cũng xông đến đánh.
Khung cảnh trong nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ông chủ quán net cầm lấy bình cứu hỏa nện vào đầu Hoàng Hải.
Trần Căn Sinh vươn tay nắm lấy cổ tay của ông ta: "Đánh nhau thì cứ đánh nhau, đừng có dùng hung khí."
"Mẹ mày buông tay ra."
"Không buông."
Trần Căn Sinh không dám ra tay đánh, sợ sẽ đánh c·h·ế·t người.
Máy tính trong quán net bị nện hỏng mười mấy cái.
Đông Tử tóm lấy màn hình nện, liên tục nện bảy tám cái.
Nhưng lại bị mấy người bắt lấy đánh túi bụi.
Trần Căn Sinh thấy thế liền đẩy đám người kia ra, kéo Đông Tử đứng dậy: "Chúng ta không địch lại bọn chúng, chạy trước rồi tính."
"Còn Đức Soái với bọn họ thì sao."
"Ta đi cứu."
Trần Căn Sinh đẩy một đám người ra, cứu được hết Đông Tử, Triệu Dũng, Trương Đức Soái.
Mấy người chạy bán sống bán c·h·ế·t về ký túc xá.
Trong ký túc xá.
Trương Đức Soái và đám bạn sợ hãi.
"Chết dở, lỡ chuyện này mà ầm ĩ đến trường thì sao?"
"Hơn nữa, chúng ta đập nhiều máy tính như vậy, không có mười mấy vạn chắc chắn không xong đâu."
"Đều tại mày, đang yên đang lành đập bàn phím làm gì."
Trương Đức Soái chỉ vào Đông Tử nói: "Mày đi rừng, thấy rừng đối phương cứ nhắm vào tao, sao mày không giúp đường?"
"Tao phải farm chứ."
"Mẹ nhà mày."
Hoàng Hải nói: "Đừng ồn ào nữa, nghĩ xem có cách giải quyết nào không đã?"
Trần Căn Sinh dội nước lạnh tắm, thấy bọn họ mặt mày buồn rầu liền cười nói: "Làm gì thế? Sao ai cũng không ngủ vậy?"
"Ngủ cái đầu mày." Hoàng Hải buồn bực nói: "Mấy anh em chúng ta chắc chắn xong rồi, không những phải đền tiền mà còn bị ghi lỗi lớn."
Trần Căn Sinh nằm trên giường, mặt thản nhiên nói: "Nên ngủ thì cứ ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai tính."
Đông Tử hỏi: "Mày không sốt ruột chút nào hả?"
"Sốt ruột thì có cách gì, mày có mười mấy vạn để đền à?"
Đông Tử lắc đầu.
Trương Đức Soái đứng dậy nói: "Chuyện này bắt nguồn từ tao, tao đi tới nhà xin lỗi."
"Bọn tao đi cùng mày chứ."
"Chuyện này không thể để Đức Soái một mình gánh được."
"Căn Sinh, đi thôi."
Trần Căn Sinh nói: "Ta xưa nay sẽ không nói xin lỗi với ai, mấy người cũng đừng đi."
Trương Đức Soái nói: "Việc này mà không xin lỗi, tất cả chúng ta đều sẽ xong đời."
"Mấy người nghĩ xin lỗi là bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta à?"
"Vậy giờ phải làm sao?"
"Đi ngủ."
…………
Đêm đó, Trần Căn Sinh ngủ rất say, những người khác thì không ai ngủ được.
Sáng sớm Trần Căn Sinh đi chạy bộ.
Trương Đức Soái, Đông Tử mấy người ngồi trên giường mặt mày ủ rũ.
"Căn Sinh, mày còn có tâm trạng đi chạy bộ à?"
"Có chứ."
Trần Căn Sinh nghĩ lát nữa gọi điện cho đại tỷ, giải quyết chuyện này là xong, có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Trên sân tập chạy.
Chu Tể Tể chặn Trần Căn Sinh lại: "Này, tao nghe nói tối qua mấy người đánh nhau ở quán net hả? Nện hỏng của người ta mười mấy cái máy tính."
"Liên quan gì đến mày."
"À, chuyện không liên quan đến tao? Tối qua Hoàng Hải gọi điện cho tao, cầu xin tao giúp đấy."
Trần Căn Sinh nói: "Không cần mày giúp, đừng có lo chuyện bao đồng."
Chu Tể Tể lại thích những chàng trai bá đạo kiểu này: "Hừ, mày có thể cưỡi trên đầu bọn chúng, mày thì không thiếu tiền, nhưng nếu bọn chúng báo lên trường, mày giải quyết được chắc?"
Trần Căn Sinh hơi giật mình, quả thực là vậy, không biết đại tỷ có quen biết ai là lãnh đạo trong trường đại học Kinh Đô không.
"Thế nào? Tao có chút quan hệ với lãnh đạo trường đấy, tao chỉ cần nói một tiếng, bọn họ nhất định nể mặt tao."
"Không cần! Sao mày cứ thích xen vào chuyện của người khác thế? Tránh ra một bên."
Trần Căn Sinh tiếp tục chạy bộ.
Đến giờ tan học buổi trưa.
Hoàng Hải, Trương Đức Soái bọn họ tìm đến Trần Căn Sinh.
"Chuyện bên quán net đã ổn thỏa rồi."
"Ừm."
Hôm nay Trần Căn Sinh đã gọi điện cho đại tỷ, đã giải quyết xong rồi.
Trực tiếp đền 1 triệu, ông chủ quán net không báo lên trường nữa.
Hoàng Hải nói: "Chu Tể Tể đúng là rất nghĩa khí, chúng ta nhất định phải cảm ơn nàng thật tử tế."
Trần Căn Sinh liếc mắt nhìn Hoàng Hải: "Nàng giúp sao?"
Hoàng Hải nói: "Đúng vậy, không thì ai có bản lĩnh lớn như vậy."
Trần Căn Sinh trợn mắt.
Trương Đức Soái nói: "Mấy anh em chúng ta góp mỗi người 100 đồng, mời nàng ăn một bữa cơm."
"Bố đây không có tiền."
"Tao nói Căn Sinh, chúng ta phải biết ơn chứ."
"Đúng vậy, tao biết mày với Chu Tể Tể có hiềm khích, nhưng lần này người ta giúp đỡ chúng ta rất lớn."
Trần Căn Sinh ăn xong miếng cơm cuối cùng, đứng dậy nói: "Mấy người cứ đi mời nàng ăn cơm đi, thể nào nàng cũng không dám nhận lời đâu."
"Vì sao thế?"
"Vì nàng chột dạ."
Ăn cơm xong, Trần Căn Sinh liền đi đến phòng học.
Hoàng Hải gọi điện thoại cho Chu Tể Tể, sự thật nàng không hề giúp.
Lúc nàng đi tìm lãnh đạo trường thì người ta nói không có chuyện này.
Sau này Hoàng Hải lại đến quán net nghe ngóng mới biết được.
Có người đền 1 triệu, ông chủ quán net mới cho qua.
Nhưng 1 triệu này làm Hoàng Hải và đám bạn vô cùng hoang mang, ai lại tốt bụng đến mức giúp họ dọn dẹp cái mớ hỗn độn này vậy?
"Căn Sinh, là mày giúp chúng ta sao?"
"Căn Sinh có 1 triệu à?"
Trần Căn Sinh cũng lười giải thích.
"Rốt cuộc ai lại tốt bụng đến thế?"
Trần Căn Sinh cầm lấy quyển sổ nói: "Đừng có đoán mò, bình an vô sự là tốt nhất, tao đi thư viện."
Đi thư viện xem cổ phiếu sẽ yên tĩnh hơn chút.
Chu Tể Tể thở hồng hộc chạy tới: "Trần Căn Sinh, Tưởng Tử Tinh ba của, Tưởng Hổ Tử muốn đối phó mày đấy."
"Mấy chuyện này mày nghe ở đâu ra thế?"
"Tụi tao đều ở khu Đông Thành, tao hiểu rất rõ nhà bọn họ."
"Mày thấy thực lực của tao, cần phải sợ hắn sao?"
Chu Tể Tể nói: "Mày bây giờ đang ở đại học Kinh Đô, nắm đấm không giải quyết được chuyện gì đâu, Tưởng Hổ Tử là một lão già ranh ma, có nhiều cách chỉnh mày lắm."
"Ta cám ơn mày đã nói với ta chuyện này, ta không sợ."
Trần Căn Sinh đi vào thư viện.
Chu Tể Tể trừng mắt: "Tên này có phải tự tin thái quá rồi không? Ở đây với mình mà làm bộ bá đạo, mình kệ xác mày, để Tưởng Hổ Tử dẹp cái sự hống hách của mày đi."
Trong thư viện.
Tưởng Tử Tinh nghênh ngang ngồi trước mặt Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh ngẩng lên nhìn hắn: "Vẫn chưa bị đánh đủ à?"
"Mày giỏi thật đấy, bày cho tao một vố, tao Tưởng Tử Tinh từ trước đến giờ chưa bị học sinh nào bắt nạt cả, tao quyết đấu với mày."
Tưởng Tử Tinh bị trả thù lớn, trong lòng không phục, dạo trước phái người đi tìm Trần Căn Sinh gây phiền phức, ngược lại bị một nữ sinh đánh nhập viện.
"Mày muốn quyết đấu với tao thế nào? Chuyện này chúng ta nhất định phải giải quyết dứt điểm, nếu không cứ dây dưa mãi như vậy thì chậm trễ việc học tập của tao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận