Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 891: toàn cầu du lịch trạm thứ nhất

Chương 891: Trạm dừng chân du lịch toàn cầu đầu tiên.
Trần Căn Sinh cảm thấy ở nước Anh phải có một người bạn có quan hệ thân thiết. Vậy thì không thể không phải là gia tộc Do Thái. Trần Căn Sinh cho bọn họ dự án 30 tỷ đô la, đây là toàn bộ dự án xây dựng đường cao tốc ở các nước phía Đông. Trần Căn Sinh muốn thông suốt đường cao tốc và đường sắt các nước phía Đông, đi thẳng đến thị trường Châu Âu. Muốn củng cố tầm ảnh hưởng ở các nước phía Đông, nhất định phải cung cấp cho họ đầy đủ đường sắt, đường cao tốc. Đây là dự án lớn nhất toàn cầu, cũng là dự án lớn đầu tiên của Trần Căn Sinh trong năm mới. 30 tỷ đô la đối với Trần Gia chỉ là như chín trâu mất sợi lông. Trần Căn Sinh nâng ly rượu đỏ nói: “Ta có dị nhân, hoàn toàn có thể ‘hiệp thiên tử lệnh chư hầu’, uy lực của bọn hắn chắc hẳn ngươi cũng biết rồi chứ?” Tộc trưởng gia tộc Do Thái cười nói: “Cái này ta đương nhiên biết, chúng ta rất hy vọng có thể hợp tác cùng Trần Gia.” “Chỉ cần đôi bên cùng có lợi, hợp tác lâu dài, ta cam đoan không đến năm năm các ngươi liền có thể trở thành gia tộc lớn thứ hai trên thế giới.” Hiện tại Trần Căn Sinh không còn là một tộc trưởng lỗ mãng, hắn không thể để gia tộc Do Thái phát triển quá nhanh, mà gia tộc Do Thái phát triển không thể không nhờ vào sự giúp đỡ của Trần Gia. Nếu không mà thoát khỏi sự khống chế của Trần Gia thì đây không phải là điều mà Trần Căn Sinh thích thấy. Trần Căn Sinh nói: “Về chuyện đại thần bên nước Anh, vẫn cần các ngươi, gia tộc Do Thái phải tốn nhiều tâm trí rồi.” “Đây là nhất định, nếu Trần tộc trưởng cho chúng ta dự án lớn như vậy, chúng ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngài.” Trần Căn Sinh hiểu ý cười một tiếng, chuyện này coi như là đã thành. Ba ngày sau. Liên Hợp Quốc tuyên bố, sẽ giải trừ một số hạn chế đối với dị nhân, chỉ giữ lại một điều, đó chính là vĩnh viễn không được tham gia vào các cuộc tranh chấp giữa các quốc gia. Đây chính là sự cố gắng của Trần Căn Sinh. Đến đây, 17 dị nhân đều vào ở Long Thành. Lý Mãn Đăng lại đưa 8000 cường giả cấp Chiến Thần đến Long Thành, tổ kiến thành Phòng Thành Bộ. Long Thành tổng cộng có 10.000 cường giả cấp Chiến Thần, 30.000 cường giả, 5000 cao thủ cấp bậc cửu lưu, 3000 cao thủ thượng cửu lưu, 17 dị nhân. Những người này mang lại sự phòng bị vững chắc không thể phá vỡ cho Long Thành. Dữ liệu này do Thủy Ngọc công bố, chính là muốn cho các quốc gia thấy được thực lực phòng thủ của Long Thành. Hai trường đại học, mười trường cấp 3, mười trường cấp 2, mười trường tiểu học. Đây là cơ sở giáo dục của Long Thành. Tất cả những ai có thẻ cư dân Long Thành, sẽ có thể vay 1 triệu đô la không lãi suất. Trần Căn Sinh ngồi tại phòng họp của tòa thị chính. Hai bên hắn là các đại thần của Long Thành. Thủy Ngọc giới thiệu sơ lược về chức vụ của những đại thần này. Thành phòng quan hỏi: “Trần tộc trưởng, chúng ta có cần mua một chút đạn đạo phòng không, xe bọc thép, súng ống hay không?” Trần Căn Sinh cười cười: “Ngươi không hiểu được sự cường đại của dị nhân, mỗi một người trong bọn họ đều có thể so với mấy trăm quả bom nguyên tử, bất kỳ quốc gia nào cũng không dám tùy tiện động đến chúng ta, huống chi mỗi năm đều sẽ có 10.000 Chiến Thần được đưa đến, hoàn toàn không cần cái loại đạn đạo phòng không đó.” Trần Căn Sinh cũng không dám làm những chuyện này, như vậy sẽ đắc tội với rất nhiều quốc gia. Điều mà Trần Căn Sinh cần làm là, cho dù hắn không có một cây thương, cũng muốn để toàn cầu các quốc gia kiêng kị. Huống chi, ở Long Thành còn có cả vương tử, vương trữ và quan lại các nước. Vợ lẽ già trẻ của bọn họ đều ở đây, Ba Thục Ngân Hàng ở đây còn đáng tin hơn Thụy Sĩ Ngân Hàng, Long Thành không chấp nhận sự kiềm chế của bất kỳ quốc gia nào. Long Thành là một sự tồn tại độc lập. Trần Căn Sinh hỏi: “Tình hình việc làm hiện tại đã cải thiện chưa?” “Ân, không sai biệt lắm, rất nhiều nhân tài hàng đầu trên thế giới đều đến Long Thành, Ba Thục Khoa Kỹ Tập Đoàn đã mở chi nhánh công ty ở đây, chi nhánh công ty toàn cầu.” Trần Căn Sinh buông tay nói: “Như vậy Long Thành sẽ không có việc gì cần ta làm chứ? Có thành chủ là được rồi.” Thủy Ngọc cười nói: “Ngài là thành chủ.” “A, những đại thần này ai nấy đều là tinh anh, ta hy vọng sau này chỉ cần không phải nguy cơ diệt thành, cũng đừng tìm ta, bởi vì sau đó ta muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.” “Xin thành chủ đại nhân cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài kinh doanh tốt thành phố này.” Trần Căn Sinh nhìn về phía Thủy Ngọc: “Nơi này hết thảy giao cho ngươi, những người này cũng đều do ngươi chọn, đừng làm ta thất vọng.” “Ân, tuyệt đối sẽ không.” Thủy Ngọc thấp giọng hỏi: “Chủ tịch, ngài đi du lịch cùng một mình Ảnh Cô, hay là mang cả nhà cùng đi?” Vấn đề này Trần Căn Sinh còn chưa nghĩ tới. Trần Căn Sinh cười nói: “Ta còn chưa nghĩ kỹ, chờ ta trở về rồi sẽ suy nghĩ thêm.” Thủy Ngọc nói: “Mang hai người khẳng định đau đầu, mang một người mới nhẹ nhõm.” Trần Căn Sinh gật đầu, rất tán thành. Sau khi giải quyết tốt chuyện của dị nhân, xử lý xong chuyện ở Long Thành, Trần Căn Sinh có thể hoàn toàn buông tay đi du lịch khắp thế giới. Thế nhưng mang ai đi, lại trở thành vấn đề lớn nhất của Trần Căn Sinh. Hiên Viên Thắng Nguyệt, Ảnh Muội Nhi, Bạch Nga. Trần Căn Sinh muốn mang Ảnh Muội Nhi và Trần Thụ Lang, Trần Thụ Giáp đi du lịch nhất. Hắn tụ tập cả ba người phụ nữ lại một chỗ. Trần Căn Sinh nói: “Chuyện gia tộc ta đã giải quyết không sai biệt lắm, hiện tại cần làm là vận hành chuyện của tập đoàn, muốn tiến vào thị trường Âu Mỹ cần phải vài năm nữa.” Trần Căn Sinh nói lời này rõ ràng là không muốn Hiên Viên Thắng Nguyệt đi. Hiên Viên Thắng Nguyệt nghe câu này liền rơi nước mắt, lấy khăn tay lau: “Lão công, ta biết ý của ngươi, ta nhất định giúp anh kinh doanh tốt Vận Thâu Tập Đoàn.” Bạch Nga lại nói: “Việc chăn nuôi của Lão Tử Điện còn chưa hoàn toàn trưởng thành, hơn nữa còn phải mở thêm thị trường khác, Lão Tử Điện hiện tại mỗi ngày đều đang thương nghị.” Trần Căn Sinh hỏi: “Việc chăn nuôi của Lão Tử Điện hiện tại thế nào rồi?” “40% thịt dê bò lợn trên toàn cầu là do công ty Lão Tử Điện Súc Mục cung cấp.” Bạch Nga nói thêm “Ta không hài lòng, ta muốn chiếm đến 90% thị trường.” “Ừm, ta ủng hộ em, dù là về tài lực hay nhân lực, ta đều duy trì em.” Bạch Nga chủ động không đi du lịch, kỳ thật trong lòng rất muốn cùng Trần Căn Sinh đi du lịch vòng quanh thế giới, mang theo con trai. Thế nhưng, cô biết lần này Ảnh Muội Nhi có công lớn hơn. Cô vẫn luôn không có công lao gì, ngoan ngoãn ở nhà quản lý Lão Tử Điện. Ảnh Muội Nhi đứng dậy nói: “Vậy ta về thu xếp đồ một chút, khi nào thì xuất phát?” “Ngày mai.” Trần Căn Sinh không thể bạc đãi hai người vợ còn lại. Đêm hôm đó ở cùng với Hiên Viên Thắng Nguyệt, nửa đêm sau thì ở cùng với Bạch Nga. May mà thể lực của Trần Căn Sinh rất tốt, chút tiêu hao này vẫn còn dư sức. Hôm sau. Trần Căn Sinh, Ảnh Muội Nhi cùng hai con trai, và ba bảo mẫu, lên máy bay riêng. Trần Căn Sinh hỏi Ảnh Muội Nhi: “Trạm đầu tiên em muốn đi đâu?” “Lạp Tát.” “Hả?! Không đi nước ngoài à?” “Đi Lạp Tát trước.” “Được.” Một đoàn người lên máy bay riêng, tiến về Lạp Tát. Máy bay đáp xuống Sân Bay Lạp Tát. Trần Căn Sinh ở sân bay đón taxi đến khách sạn đã đặt trước. Bởi vì chuyện cả nhà Trần Căn Sinh đi du lịch không nói cho ai nên sẽ không có ai đến đón. Sau khi đã ổn định ở khách sạn, Trần Căn Sinh mua hai chiếc xe việt dã, một chiếc do Trần Căn Sinh lái, một chiếc do bảo mẫu lái, chuẩn bị đi chơi khắp các nơi ở Lạp Tát mấy ngày. Đúng lúc chuẩn bị xong thì một nhân viên phục vụ gõ cửa phòng. “Thưa ngài Trần, có một vị cao tăng đến bái kiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận