Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 520: tỷ phu này là Lăng Đầu Thanh

Trần Tiểu Tam để Trần Căn Sinh cùng đi ăn một bữa cơm. Trước đó, Trần Căn Sinh không nghĩ tới khung cảnh lại long trọng như vậy. Cha mẹ Lý Trường Hà, cùng em trai, em gái đều có mặt. Trần Căn Sinh bị khung cảnh long trọng này làm cho kinh ngạc. Tam tỷ đây là muốn gặp mặt phụ huynh đối phương. Trần Căn Sinh vừa đến, bọn họ liền nhao nhao đứng dậy. Trần Căn Sinh vội khoát tay, cười nói: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo, mời ngồi." Trần Căn Sinh ngồi xuống cạnh Tam tỷ, kinh ngạc nhìn nàng. Bởi vì hôm nay Trần Tiểu Tam ăn mặc vô cùng "làm", giày thể thao màu trắng, quần jean bó sát người, trên người là một chiếc áo khoác mỏng. Trên cổ tay, đồng hồ mấy triệu cũng không đeo, vòng tay khảm kim cương mấy triệu cũng không thấy. Trần Tiểu Tam khẽ huých Trần Căn Sinh, nhỏ giọng nói: "Nhìn ta làm gì?" Trần Căn Sinh nhỏ giọng đáp: "Việc này lẽ ra ngươi phải để ba mẹ ta đến chứ, để ta tới có tác dụng gì?" "Hừ, ngươi bây giờ là tộc trưởng, năm chị em ta có kết hôn được hay không, ngươi quyết định." Trần Tiểu Tam vừa hiền lành vừa cười ôn nhu nói: "Căn Sinh, ta giới thiệu cho ngươi, đây là ba của Trường Hà, đây là mẹ của anh ấy, còn có em trai và em gái." Trần Căn Sinh lần lượt gật đầu chào hỏi. Ba Lý Trường Hà lắp bắp nói: "Lúc đầu Trường Hà nhà tôi kể chuyện này, tôi còn không tin, sao lại có chuyện này chứ, các ngài là gia tộc cấp thế giới, có nhiều tiền như vậy, sao có thể coi trọng cái nhà quê nhà tôi được." Trần Căn Sinh cười đáp: "Bá phụ ngàn vạn lần không nên nói vậy, ông tổ nhà ta cũng xuất thân từ nông thôn, chúng ta đời sau này chẳng qua là được nhờ phúc của ông thôi." Mẹ Lý Trường Hà lại nói: "Nhìn đấy, nhà chúng tôi cũng không có tiền, chỉ là nông dân thôi, hai đứa bé muốn kết hôn, tiền lễ hỏi gì đó, có thể không bỏ ra nổi nhiều như vậy, bất quá hai ba mươi vạn thì nhà chúng tôi vẫn có thể lo được." Trần Căn Sinh cười, nói: "Con nghĩ chị ta coi trọng nhân phẩm và tướng mạo của Lý Trường Hà hơn, lễ hỏi chắc là chúng con phải cho nhà bác mới phải." Người nhà Lý Trường Hà ngạc nhiên. "Phong tục ở Ba Thục là vậy sao?" "Phong tục ở Ba Thục như thế nào, ta không biết, nhưng ta biết phong tục Truân ở Ba Thục chúng ta là chỉ cưới không gả." Mặc dù muốn giữ thể diện cho Tam tỷ, nhưng Trần Căn Sinh không thể không nói ra quy củ của gia tộc. Trần Tiểu Tam khẩn trương nắm chặt tay, nàng sợ nhất là nhắc tới quy củ này, bởi vì Lý Trường Hà là một người nghèo chí không nghèo, tín điều nhân sinh của hắn chính là: không làm chủ cho dân thì thà về nhà bán khoai lang. Trần Căn Sinh vừa nói xong, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Ba Lý Trường Hà khó xử không nói nên lời. Mẹ Lý Trường Hà cười nói: "Ôi dào, chuyện cưới gả không quan trọng, Trường Hà làm việc ở Hỗ Thị, quanh năm suốt tháng mới về nhà một hai lần thôi, sau này nó chắc chắn sẽ không về quê làm nhà lợp mái chứ? Nếu cứ nhớ quê hương thì chắc chắn không có tiền đồ, lúc trước ta và ba nó vất vả cho nó học đại học, chẳng phải là uổng phí công sức sao?" Trần Căn Sinh kinh ngạc nhìn mẹ Lý Trường Hà, một người phụ nữ nông thôn mà có kiến thức như vậy, quả thật khiến Trần Căn Sinh phải nhìn bằng con mắt khác. Em gái Lý Trường Hà, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Căn Sinh, không nhịn được hỏi: "Nếu anh trai tôi cùng chị của anh kết hôn, vậy tôi có thể đến Lão Tử Điện làm việc không? Lương với đãi ngộ ở đó rất cao." Dù sao Lão Tử Điện cùng Ngũ Kiếm Khách Truyền Môi công Ty đều là công ty trẻ trung, đãi ngộ phúc lợi rất hợp với khẩu vị của giới trẻ. Em gái Lý Trường Hà tốt nghiệp đại học chính quy, đang tìm việc làm. "Nếu là ta, ta sẽ không đi làm." "Vì sao?" "Bởi vì tiền lễ hỏi của chị ta đủ cho em tiêu xài cả đời rồi." "Hả?! Nhiều như vậy sao, bao nhiêu vậy?" Trần Căn Sinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười nói: "Lễ hỏi cho con gái kết hôn ở Truân Ba Thục chúng ta, bình thường là khoảng 5 triệu tệ cho nhà trai, nếu chị ta kết hôn, ít nhất phải 50 triệu." "Hả?! Cái này, nhiều vậy sao?" Cả nhà đều há hốc mồm nhìn Trần Căn Sinh. Lý Trường Hà lúc này oán giận nói: "Ở rể đối với tôi là một chuyện sỉ nhục, tôi khổ sở học đại học, thi nghiên cứu không phải là để ở rể, tôi muốn làm một người đàn ông đường đường chính chính." Trần Tiểu Tam dùng chân đá nhẹ Trần Căn Sinh, vẻ mặt lo lắng. Trần Căn Sinh không thể không ra sức giảng giải đạo lý: "Cậu nói câu này cậu biết buồn cười bao nhiêu không? Làm việc ở hoạn lộ, cậu muốn cái gì cũng không có, cậu mãi mãi chỉ là một nhân viên quèn, lấy cái gì để thực hiện hùng tâm tráng chí của cậu? Dựa vào mỗi sự tràn đầy chí khí của cậu thôi à?" "Trường Hà có mộng tưởng, em sẽ hết mình ủng hộ mộng tưởng của anh ấy, Căn Sinh, em xin anh đừng nói khó nghe như vậy." Trần Tiểu Tam đã thật sự động lòng, phụ nữ khi yêu thường rất mất lý trí. Lý Trường Hà vênh váo nói: "Tôi không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào, tôi cũng không tin không có quan hệ, không có nhân mạch thì tôi không thể làm nên trò trống gì." Trần Căn Sinh khinh thường cười: "Cậu đừng có mơ mộng nữa, hãy nhìn rõ thực tế xung quanh, nếu không có Tam tỷ của ta dẫn cậu xuất nhập các loại hội sở tụ họp hàng đầu, cậu có thể tiếp xúc với các vị đại nhân ở khu phủ? Cậu có thể tiếp xúc các vị đại nhân trong phủ ở Hỗ Thị? Cậu dựa vào cái gì chứ?" Lý Trường Hà vẫn cứng miệng: "Cho dù không có chị cậu giúp, tôi muốn bằng sự nỗ lực của mình, nhất định sẽ có một ngày phất lên như diều gặp gió, vàng thì nhất định sẽ phát sáng." Trần Căn Sinh không nhịn được chỉ vào hắn: "Cậu là vàng à? Cả nước có bao nhiêu người ưu tú hơn cậu, còn có kim cương, bảo thạch chờ người khác phát hiện kia kìa." Lý Trường Hà lớn tuổi hơn Trần Căn Sinh, nhưng không có kiến thức bằng Trần Căn Sinh, vẫn chỉ là một Lăng Đầu Thanh vừa mới ra đời, chỉ cảm thấy dựa vào sự nỗ lực của bản thân, một ngày nào đó sẽ được đề bạt. Trần Tiểu Tam thúc giục phục vụ mang thức ăn lên. "Thức ăn lên rồi, chúng ta ăn thôi." Trần Tiểu Tam nhìn ba mẹ Lý Trường Hà: "Bá phụ, bá mẫu, đã tới Hỗ Thị rồi, cứ ở đây chơi mấy hôm đi, Cật Trụ Hành tất cả đã có con sắp xếp xong xuôi." "Không cần, chỗ ở của cha mẹ tôi để tôi lo." Lý Trường Hà đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Căn Sinh: "Gia đình họ Trần các người quả thật không tầm thường, nhưng mà cậu cũng không thể vênh váo đắc ý xem thường tôi, hôm nay chịu nhục, tôi nhất định sẽ rửa hận." Trần Căn Sinh buông tay nói: "Hoan nghênh cậu tùy thời đến rửa hận." Lý Trường Hà lôi kéo ba mẹ tức giận rời khỏi bữa tiệc. Trần Tiểu Tam vội vàng đứng dậy: "Trường Hà, em trai của chị thật sự không có ý xem thường anh, không có ý đó đâu, anh chờ chị một chút." Lý Trường Hà không để ý đến việc Trần Tiểu Tam gọi với theo phía sau, dứt khoát rời đi. Trần Tiểu Tam bực tức quay lại, trách mắng: "Ngươi còn có tâm trạng ăn à?" "Sao lại không ăn, cả một bàn đầy đồ ăn như này, ngươi nỡ bỏ xuống thật sao." Trần Căn Sinh cầm đũa ăn no ăn nê. Trần Tiểu Tam cảm xúc lẫn lộn hỏi: "Lời ngươi vừa nói quá đáng rồi, bây giờ phải làm sao đây?" Trần Căn Sinh hỏi: "Ngươi thật sự thích hắn?" Trần Tiểu Tam chắc chắn nói: "Không phải thích, mà là yêu, yêu rất nhiều là đằng khác." "Cái gã đó chỉ có mỗi bụng đầy nghèo chí khí, một chút tác dụng cũng không có, ngươi đúng là cái đồ mê trai." "Anh ấy không giống vậy, anh ấy có học thức, bụng đầy kinh luân, sống rất ngay thẳng, cương trực công chính." "Dừng lại!" Trần Căn Sinh như có điều suy nghĩ nói: "Nếu ngươi thật sự yêu hắn, vậy thì nghe ta hết, ta làm gì ngươi cũng không cần hỏi đến, ta sẽ khiến hắn ngoan ngoãn đi cầu xin ngươi." "Hả?! Thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận