Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 632: giấy không thể gói được lửa

Chương 632: Giấy không gói được lửa.
Trần Căn Sinh hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ cầu mong chuyện này sớm qua đi, chớ để Ảnh Muội Nhi phát hiện ra bất kỳ điều gì không đúng.
Hôm sau, Trần Căn Sinh ngủ một giấc tới tận 10 giờ sáng. Đã lâu rồi hắn không có được giấc ngủ thoải mái như vậy. Mẹ vợ thấy Trần Căn Sinh rời giường liền bảo đầu bếp làm cơm. Trần Căn Sinh nói: “Mẹ, con không ăn đâu, lát nữa con còn phải đi một chuyến đến kinh đô.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt nói: “Em đi cùng anh nhé, mấy ngày nay ở nhà cũng ngột ngạt c·hết em rồi.”
“Được thôi.”
Thu dọn đơn giản một chút, bọn họ đi máy bay riêng đến kinh đô.
Trên máy bay, Trần Căn Sinh hỏi: “Tập đoàn vận tải bây giờ ai đang quản lý vậy?”
“À, em để thúc em giúp quản lý một chút, không làm trễ nãi việc của anh đấy chứ?”
“Không sao, ở khu vực Trung Đông, hạng mục hàng đầu hoàn thành chính là vận tải, chuyện này không thể lơ là được.”
“Em cũng đã nói với thúc em như thế, bảo ông ấy nhất định không được làm trễ nải chuyện bên A Phú Quốc.” Hiên Viên Thắng Nguyệt cũng rất lo lắng chuyện này làm Trần Căn Sinh tức giận. Dù sao nàng để thúc của mình quản lý một tập đoàn lớn như vậy, đã khiến rất nhiều người trong tộc có ý kiến rồi. Ngặt nỗi nàng là vợ tộc trưởng, nên cũng không ai dám nói gì.
Trần Căn Sinh lại hỏi: “Máy bay chở khách, máy bay vận tải, tàu thuyền hướng A Phú Quốc đều đã phê duyệt xong hết rồi chứ? Anh đã đàm phán thành công với A Phú Quốc rồi.”
“Ừ, bên này phê duyệt cũng rất nhanh, bây giờ chỉ còn đợi bên kia xây xong sân bay nữa thôi.”
Chỉ cần là chuyện Trần Căn Sinh dặn dò, Hiên Viên Thắng Nguyệt đều sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể. Máy bay hạ cánh tại sân bay kinh đô, một thành viên trong gia tộc lái xe tới đón: “Tiểu thái gia, Thái cô nãi nãi đang đợi ngài đấy ạ.”
“Ừm, đi thôi.”
Tại tòa nhà cao tầng của Tập đoàn Ba Thục, Trần Lão Đại đang thưởng thức rượu vang đỏ, vẻ mặt trầm tư. Chính nàng là người đã nói chuyện Trần Thụ Lang bị bệnh cho Trần Chi Hoa biết. Trần Lão Đại vừa biết tin này liền tìm đến một dược sư cấp Vương giả, ba dược sư cấp Kim cương của Thiên Thảo Môn để điều tra sự việc. Kết quả nhận được là, loại trùng độc này tuy có xuất hiện ở núi rừng Ba Thục, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện ở biệt thự Ba Thục Truân được. Hàng năm Ba Thục Truân đều tiến hành hơn trăm lần diệt côn trùng, mặc dù ở gần núi, cạnh sông, nhưng ngay cả một con muỗi cũng không có. Ba Thục Truân lại càng không bao giờ xuất hiện rắn độc. Trần Lão Đại kết luận đây là cố ý, thậm chí nàng còn cho rằng là do nhà Hiên Viên gây ra. Nhưng chuyện này không thể nói với Trần Căn Sinh, dù sao cũng chỉ là suy đoán của nàng. Cần phải tìm được đầy đủ chứng cứ mới được.
Trần Lão Đại là người không chào đón nhà Hiên Viên nhất, Trần Căn Sinh cùng Hiên Viên Thắng Nguyệt vào phòng làm việc, Trần Lão Đại nói: “Ngồi xuống, uống một chén.”
Trần Căn Sinh cười hỏi: “Đại tỷ, chuyện điện gió, năng lượng mặt trời ở bên kia cần nhiều lắm sao?”
“Tối nay còn có một chuyến hàng vận chuyển qua đấy, đây là chuyến thứ ba rồi, hơn 30 tỷ tệ, bao giờ thì em mới thực hiện việc dùng đồng Nhân dân tệ làm tiền tệ chính ở A Phú Quốc thế?” Nếu Nhân dân tệ trở thành đồng tiền chính ở khu vực Trung Đông, Trần gia Ba Thục sẽ đạt được công lớn. Mà còn đặt nền móng vững chắc cho nước Hoa Hạ nữa.
“Ít nhất cũng phải hai tháng nữa, sau khi các đường thông tin, lưới điện vào từng nhà, chúng ta sẽ thu tiền điện chỉ bằng Nhân dân tệ, trả lương cho họ cũng bằng Nhân dân tệ, trung tâm thương mại lớn cũng chỉ nhận Nhân dân tệ. Như vậy, tự khắc bọn họ sẽ phải đi đổi Nhân dân tệ thôi.”
Trần Lão Đại nói: “Nói đến trung tâm thương mại, chị có một đề nghị.”
“Chị nói đi.”
“Ở mấy thành phố chính của A Phú Quốc, hãy xây các trung tâm thương mại lớn, bách hóa, quần áo, khu vui chơi, rạp chiếu phim, cửa hàng miễn thuế cũng phải có, quan trọng nhất là cửa hàng miễn thuế, chở các loại sản phẩm từ trong nước qua đó.”
“Việc này giao cho Tập đoàn Ba Thục làm luôn hả?”
“Chính ý chị đó, chị định hợp tác làm cùng Phác gia.”
Trần Căn Sinh cười nói: “Phác gia giờ sao rồi?”
“Đang phân liệt, Phác Tuấn Hi kéo một đám tộc nhân làm lại từ đầu, chị ít nhiều cũng muốn thể hiện chút ý tứ, các dự án nhỏ ở A Phú Quốc có thể giao cho Phác Tuấn Hi làm.”
“Chị cứ quyết định đi, dù sao A Phú Quốc cũng cần rất nhiều xí nghiệp, chủ yếu là những người bạn của chúng ta thôi.”
Trần Lão Đại hỏi: “Tiểu Lang đỡ bệnh chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.”
“May mà phát hiện kịp thời, loại trùng độc này là loại trùng độc muốn lấy mạng người.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Tiểu Lang bị bệnh à? Trùng độc? Trùng độc gì vậy?”
Trần Lão Đại hỏi: “Em không biết hả?”
“Em không rõ lắm, có ai nói với em đâu.”
Trần Căn Sinh ra hiệu bằng mắt, bảo Trần Lão Đại đừng nói nữa. Trần Lão Đại chiều theo em trai: “Một loại trùng độc trí mạng bám lên người Tiểu Lang, khiến trên người nó nổi những nốt đỏ, một khi bị thối rữa sẽ ăn vào tận xương, độc tố mà vào đến xương là sẽ c·hết.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt sợ đến tái mét mặt mày: “Sao lại thế được? Loại trùng độc gì vậy?”
“Sâu róm lộng lẫy.”
Hiên Viên Thắng Nguyệt ngạc nhiên: “Sâu róm lộng lẫy ư, loại c·ô·n trùng này sao lại xuất hiện ở Ba Thục Truân được?”
“Có thể là từ phía sau núi bò vào.”
Trần Căn Sinh chuyển chủ đề: “Đại tỷ, bên kia có rất nhiều dự án nhỏ, mấy người bạn mở công ty của chị có muốn đi thầu không, cứ việc đi nhé.”
Trần Lão Đại nói: “Không sao đâu, hai đứa cứ đi làm việc đi, chị cũng phải lo chuyện của mình, từ khi em làm lớn chuyện ở A Phú Quốc, chị chẳng còn thời gian nào để tranh đoạt vinh quang nữa.”
“Vậy bọn em không làm phiền chị bận rộn nữa.”
Trần Căn Sinh cùng Hiên Viên Thắng Nguyệt rời khỏi Tập đoàn Ba Thục. Trần Căn Sinh mở cửa chiếc Phantom của đại tỷ, chở Hiên Viên Thắng Nguyệt tới Công ty Truyền thông Ngũ Kiếm Khách. Hiên Viên Thắng Nguyệt hỏi: “Căn Sinh, Tiểu Lang bị bệnh nghiêm trọng như vậy, Ảnh Muội Nhi chắc chắn rất đau lòng đúng không?”
“Đã khỏi hẳn rồi, dù sao núi rừng Ba Thục cái gì cũng có, đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
Sao Trần Căn Sinh lại không đau lòng cho con chứ, điều quan trọng nhất hiện giờ là không thể để Ảnh Muội Nhi phát hiện ra là có người cố tình hãm hại. Nếu không thật sự khó mà khống chế được tình hình.
Không lâu sau khi hai vợ chồng Trần Căn Sinh rời đi, có hai thanh niên nam nữ đến phòng làm việc của Trần Lão Đại.
“Đại cô nãi nãi, đã điều tra ra rồi ạ.”
“Nói đi.”
“Thông qua Thiên Thảo Môn, chúng con đã tìm được một người Miêu vu, bà ta nuôi sâu độc lộng lẫy, và sự thật có người của Nhân Hoa bỏ một số tiền lớn mua hai con sâu độc lộng lẫy.”
Thần sắc của Trần Lão Đại khẽ giật mình, đôi mắt khép hờ: “Vậy còn một con sâu độc lộng lẫy nữa?”
“Đúng vậy.”
Trần Lão Đại lại hỏi: “Đã tra ra ai là người mua chưa?”
“Người Miêu vu kia cũng không biết, chỉ biết một con sâu độc lộng lẫy có giá 1 triệu từ chỗ bà ta mà thôi.”
“Ta biết rồi, các con đi làm việc đi.”
Trần Lão Đại đem tin tức này nói cho mẹ mình là Từ Uẩn, bảo bà phải cẩn thận, vì vẫn còn một con sâu độc lộng lẫy nữa. Trần Lão Đại lại gọi điện thoại cho nhị muội. “Lão Nhị, có thể đặt máy nghe trộm ở biệt thự của ba mẹ Thắng Nguyệt được không?”
“Hả?! Sao vậy?”
“Chị chỉ hỏi xem em có làm được không?”
“Chuyện này nếu bị nãi nãi biết thì rất khó lường.”
“Chị nghi ngờ con sâu độc lộng lẫy kia do nhà Hiên Viên giở trò quỷ.”
“Em hiểu rồi.”
Mấy tỷ tỷ của Trần Căn Sinh, thật đúng là không c·hết không thôi. Bọn họ căn bản không nghĩ đến hậu quả của những việc như vậy là gì. Hiên Viên Thắng Nguyệt là điện chủ Nữ Thần Điện, Hoa Hạ Chiến Thần đều là đồ đệ của nàng. Còn Ảnh Muội Nhi là bách thú chi vương, một thanh huyền thiết d·a·o phay của nàng còn miểu s·á·t được cả Chiến Thần. Hai người mà nổi lên cơn giận dữ thì cho dù có máy bay đại bác cũng không đỡ nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận