Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 37: Phù dâu bên trên ta xe

Chương 37: Phù dâu bên trên xe của ta.
Nàng dâu xinh đẹp được vây quanh đi xuống lầu.
Đội phù rể, đội phù dâu nô đùa, không khí rất vui vẻ.
Trần Căn Sinh rúc vào chiếc Lamborghini độc dược của hắn, ha ha cười khúc khích.
"Người kết hôn trong thành phố này không náo nhiệt gì cả, không bằng hôn lễ ở Ba Thục."
Lúc này, một phù dâu cao gầy đi tới trước mặt Trần Căn Sinh.
"Xin hỏi soái ca, đây là xe của anh sao?"
"Đúng."
"Vậy lát nữa em có thể ngồi xe của anh đến chỗ tổ chức hôn lễ không?"
"Được."
Chú rể, cô dâu ngồi vào chiếc xe hoa sang trọng, những phù dâu còn lại liền bắt đầu tìm xe thể thao để ngồi.
Chiếc Lamborghini độc dược của Trần Căn Sinh là chiếc xe thể thao bắt mắt nhất.
Các cô nàng đều là người mẫu trẻ, danh viện, đương nhiên tương đối quen thuộc với xe cộ.
"Tớ ngồi chiếc xe này, Lamborghini độc dược, hơn bốn mươi tỷ đó."
"Yaya, cậu đi ngồi chiếc Ferrari kia đi, để tớ ngồi chiếc Lamborghini này."
"Bên kia không phải còn có một chiếc Lamborghini sao?"
"Kia là xe nghé con, chiếc này mới là xe Đại Ngưu."
Cô phù dâu đến đầu tiên không vui nói: "Này, các cô tránh ra được không? Tôi đến trước."
Trần Căn Sinh bị ồn ào đến mất kiên nhẫn, chui vào trong xe.
"Nháo cái gì mà nháo, mau lên đi."
Cuối cùng, một người mẫu trẻ chui hẳn vào xe, nhanh chóng đóng cửa lại.
"Đi thôi, soái ca."
Trần Căn Sinh khởi động xe, từ từ tiến lên.
Người mẫu trẻ mắt đẹp đưa tình, hàm tình mạch mạch nhìn Trần Căn Sinh: "Má của anh rất giống bạn trai cũ của tôi."
"Ừ."
Trần Căn Sinh hết sức chuyên chú lái xe, không rảnh để ý người mẫu trẻ.
"Anh tên gì?"
"Trần Căn Sinh."
Người mẫu trẻ kinh ngạc nói: "Bạn trai cũ của tôi cũng họ Trần, soái ca anh làm nghề gì?"
"Ta vẫn là học sinh."
Trần Căn Sinh cứ như một cái máy trả lời không cảm xúc.
Người mẫu trẻ đánh giá Trần Căn Sinh từ trên xuống dưới: "Trông không giống chút nào, anh có quan hệ như thế nào với chú rể?"
"Không có quan hệ, cô đừng hỏi nữa, tôi muốn tập trung lái xe, bằng lái của tôi mới được hơn bốn tháng."
Người mẫu trẻ che miệng cười duyên: "Thật đúng là học sinh nha, được thôi được thôi, tôi không quấy rầy anh lái xe, vậy cho tôi xin phương thức liên lạc được không?"
"Xin phương thức liên lạc làm gì? Có việc gì còn gọi cho ta phải không?"
"Việc? Việc gì?" Người mẫu trẻ tự cho là thông minh, khẽ cắn môi: "Có phải anh muốn trải nghiệm công việc của tôi một chút không?"
"Không hiểu cô nói cái gì."
Trên đường đi người mẫu trẻ không ngừng nói chuyện, Trần Căn Sinh phiền phức vô cùng, cuối cùng cũng nhịn được đến tửu điếm.
Người mẫu trẻ cũng không xin được số điện thoại di động.
Trần Diệp Hào chờ Trần Căn Sinh ở bãi đỗ xe, chuyển cho hắn sáu nghìn tệ.
"Đây là tiền của cậu, vào ăn cơm đi."
Mắt Trần Căn Sinh sáng lên: "Còn bao ăn cơm nữa à?"
"Vậy thì chắc chắn rồi."
"Thật là nhàn nhã."
Bên trong tửu điếm, Trần Căn Sinh và Trần Diệp Hào ngồi ở một bàn, có chút câu nệ, dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia hôn lễ của người xa lạ.
Trần Diệp Hào dặn dò: "Lát nữa nhất định phải cẩn trọng đó, ăn từ từ thôi."
"Thật sao, dù sao cũng là hôn lễ của người khác, ta cũng đâu có bỏ tiền mừng."
Trần Căn Sinh vừa quay mặt đã thấy Hàn Tinh đang âm tàn nhìn hắn.
Trần Căn Sinh cũng hung hăng trừng mắt lại.
Hàn Tinh không nhịn được, đột nhiên đứng dậy đi về phía Trần Căn Sinh.
Trần Diệp Hào đứng lên ngăn lại hắn: "Là bạn bè, tôi khuyên cậu một câu, đừng nên chọc hắn."
Hàn Tinh trầm giọng nói: "Là bạn bè, tôi cũng khuyên cậu một câu, đừng có xen vào việc của người khác, không thì đến cả cậu cũng bị đánh đấy."
"Này, các cậu đủ rồi đó, đây là hôn lễ của người ta."
"Đúng vậy, chuyện gì cũng phải nhịn một chút."
"Hay là hai người ra ngoài đánh nhau một trận giải quyết đi."
Hàn Tinh chỉ vào Trần Căn Sinh: "Con mẹ nó, mày chờ đó cho tao."
"Lão tử chờ mày." Trần Căn Sinh ngồi xuống hỏi: "Tập đoàn Thiên Hà là tình hình thế nào?"
Trần Diệp Hào nói: "Ta cũng không rõ lắm, tập đoàn Thiên Hà là công ty tài chính, công ty đầu tư, rất có tiền."
Trần Căn Sinh gật gật đầu: "Hiểu rồi, ăn cơm."
Tiệc cưới kết thúc, Trần Căn Sinh đang chuẩn bị rời đi ở bãi đỗ xe thì mấy người mẫu trẻ đi về phía Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh vội vàng ngồi vào trong xe, phóng đi.
Một đường đi thẳng về khu biệt thự Đàn Cung.
Hàn Tinh thấy thế, cười lạnh nói: "Tao còn tưởng nó mạnh mẽ lắm cơ, hóa ra cũng là một kẻ hèn nhát."
Trần Diệp Hào nói: "Hắn không phải trốn tránh cậu, mà là tránh mấy cô phù dâu kia, cậu cũng đừng trêu chọc hắn."
"Hắn tính là cái gì chứ, hôn sự của ta và Trần Tĩnh Tư đến lượt hắn nói ra nói vào sao?"
"Hắn nói cậu không cưới được Trần Tĩnh Tư, thì cậu liền không cưới được."
Nói xong câu đó, Trần Diệp Hào cũng lái xe rời đi.
Chuyến này kiếm được sáu nghìn tệ, còn được bao ăn một bữa, đối với Trần Căn Sinh mà nói thật sự thỏa mãn.
Đưa xe vào gara, chuẩn bị khóa cửa rời đi, một cô gái mặc đồ thể thao, dắt một con chó Shiba Inu đi ngang qua trước mặt Trần Căn Sinh.
Cô gái thấy Trần Căn Sinh thì ngẩn người một lúc, bước chân chậm rãi dừng lại.
Nàng nhìn bóng lưng Trần Căn Sinh rời đi, lại nhìn một chút tòa biệt thự kia, nghi hoặc lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mình hoa mắt? Thằng nhà quê trường tử Kim quốc tế lại ở biệt thự hàng đầu của Thượng Hải?"
Nàng muốn đuổi theo để xác nhận một chút, nhưng Trần Căn Sinh đã ra khỏi khu biệt thự.
……………
Trở lại trường, Trần Căn Sinh nằm trên giường đắc ý.
Cao Sóc hỏi: "Gặp được chuyện gì tốt à?"
"Hôm nay kiếm được sáu nghìn tệ, nhàn nhã ghê."
"Cậu làm việc gì vậy?"
"Người ta kết hôn, ta đi lái xe."
Cao Sóc cảm khái nói: "Cậu vậy mà đi làm thêm, bội phục."
Trần Căn Sinh nói: "Học tập kiếm tiền cả hai không lỡ, không ngờ người ta kết hôn, mình đi một chuyến xe cũng kiếm được 6000 tệ, tiền này kiếm dễ quá đi."
"Sao? Chỗ các cậu không có kiểu này à?"
"Không có, đều là hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau."
Đối với Trần Căn Sinh mà nói, sáu nghìn tệ này kiếm được rất thỏa mãn.
Đinh Linh Linh.
Điện thoại di động của Trần Căn Sinh kêu.
Là Trần Tĩnh Tư gọi tới.
"Móng vuốt?"
"Sân thượng lầu học."
Trần Căn Sinh cúp điện thoại, nhảy xuống giường, xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
Chẳng lẽ Trần Tĩnh Tư thật sự nghĩ quẩn muốn nhảy lầu sao?
Một hơi chạy đến mái nhà.
Trần Tĩnh Tư đang tưới hoa.
"Những chậu hoa này đều là ta mua, mỗi ngày ta đều sẽ dốc lòng chăm sóc, nhìn chúng nở những đóa hoa xinh đẹp, ta rất vui."
Trần Căn Sinh nhẹ nhàng thở ra: "Hù chết ta, ta còn tưởng rằng ngươi muốn nhảy lầu đấy."
"Hừ, mặc dù ta đã từng thích ngươi, nhưng còn chưa thích đến mức muốn tự vẫn." Trần Tĩnh Tư u oán trừng mắt liếc Trần Căn Sinh: "Ta sẽ không gọi ngươi thái gia đâu."
"Không gọi thì không gọi thôi mà, ngươi gọi ta đến móng vuốt làm gì?"
"Vừa rồi ta nhận được một cuộc điện thoại, là Hàn Tinh gọi cho ta, hắn hỏi thăm về ngươi, thậm chí còn suýt chút nữa thì đánh nhau."
"Ừ, ta hôm nay có gặp hắn rồi, bộ dạng thật xấu xí, hắn căn bản không xứng với ngươi, ngươi đừng gả cho hắn."
Trần Tĩnh Tư ngước mắt nhìn Trần Căn Sinh: "Không gả cho hắn, gả cho ai? Gả cho ngươi à?"
Trần Căn Sinh hơi giật mình, lập tức giải thích: "Ta đã nói với ngươi rồi mà, sau này tập đoàn An Bình thương mậu là do ngươi kế thừa, không cần phải thông gia với hắn nữa, gia tộc chúng ta không cần phải xem sắc mặt ai."
"Ngươi căn bản không hiểu quy tắc của gia tộc chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận