Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 183: Một tờ giấy hối đoái một tỷ

Chương 183: Một tờ giấy đổi một tỷ
Cha dượng của Lưu Phi Phi xem cô như một cái cây rụng tiền. Nếu Trần Căn Sinh ký hợp đồng với Lưu Phi Phi, chẳng khác nào chặt đứt cái cây hái ra tiền của hắn. Kim Cửu gia ở thủ đô cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm, là người gốc ở đây, trước kia làm ăn buôn bán ở nơi khác kiếm được một chút tiền, sau đó lại chuyển sang đầu tư bất động sản. Thời điểm đỉnh cao nhất, tài sản của ông ta lên đến mấy tỷ, ông ta thích kết giao với những thành phần nhàn rỗi ngoài xã hội, nên mọi người đều kính trọng gọi ông một tiếng Kim Cửu gia. Chỉ là thời huy hoàng năm xưa đã qua, ông ta lại vướng vào cờ bạc, sau này gặp mẹ của Lưu Phi Phi, lúc đó Lưu Phi Phi cũng chỉ mới mười mấy tuổi. Kim Cửu gia chắc chắn sẽ không để Lưu Phi Phi thoát khỏi tay mình.
“Phỉ Phỉ, ta và mẹ con vất vả nuôi nấng con thành người ưu tú như vậy, chẳng lẽ con không có chút lòng biết ơn nào sao?”
Lưu Phi Phi liếc nhìn xung quanh, đều là khách đang dùng bữa, cô thấp giọng nói: “Bây giờ con không có thời gian nói với ba những chuyện này, xin ba đừng làm phiền con nói chuyện.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Kim Cửu gia hỏi lại: “Tiền gì?”
Trần Căn Sinh nói: “Tôi hỏi ông muốn bao nhiêu tiền?”
Kim Cửu gia cười khẩy nói: “Khẩu khí lớn thật đấy, cậu có ý gì?”
“Ý của tôi là, cần bao nhiêu tiền mới có thể buông tha cho Lưu Phi Phi?”
“Con gái tôi không phải thứ có thể cân đo đong đếm bằng tiền.”
“50 triệu.”
“Cậu coi con gái tôi là cái gì?”
“100 triệu.”
“Ha, thằng nhãi ranh, hôm nay ta sẽ cho cậu biết ta có bao nhiêu uy lực ở thủ đô này.”
Nói xong ông ta lấy điện thoại ra muốn gọi người.
Trần Căn Sinh lại nói: “1 tỷ.”
Kim Cửu gia dừng tay, kinh ngạc nói: “Cậu không đùa đấy chứ?”
Trần Căn Sinh cầm lấy một tờ giấy trên bàn, viết tiếp chữ “Thục” lên trên tờ giấy ăn
Rồi lại viết số tiền một tỷ, đưa cho Kim Cửu gia.
“Cầm tờ giấy này đến Tập đoàn Ba Thục có thể đổi được một tỷ.”
“Mẹ nó cậu đang đùa tôi đấy à? Một tỷ mà cứ như trò đùa? Cậu nghĩ đây là đang chơi trò trẻ con hả.”
Trần Căn Sinh nói: “Không tin có thể đi thử xem.”
Kim Cửu gia bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại, người dám vì Lưu Phi Phi mà chuộc thân thì chắc hẳn cũng không phải dạng vừa, quyết định đi thử xem.
“Thằng nhãi ranh, nếu dám lừa gạt Kim Cửu gia ta, ta sẽ khiến cho cậu không thể ở lại Kinh Đô được nữa.”
Trần Căn Sinh không phản ứng ông ta.
Kim Cửu gia cầm tờ giấy ăn rời đi.
Lưu Phi Phi mặt đầy kinh ngạc hỏi: “Tờ giấy đó thật sự đổi được một tỷ sao?”
“Được chứ.”
“Không phải, anh chỉ tùy tiện viết chữ Thục, lại viết một tỷ, chuyện này thật sự đáng tin sao? Em cũng có thể bắt chước được mà.”
Lưu Phi Phi cầm lấy một tờ giấy, viết chữ Thục.
Trần Căn Sinh nói: “Sai rồi, chữ trùng trong chữ Thục của anh, thiếu một chút.”
“A?! Thì ra là có cơ quan ở đây, vậy em hiểu rồi, hì hì ha ha, sau này em sẽ dùng cách này để đi lấy tiền của Tập đoàn Ba Thục.”
“Không lấy được đâu, còn có chữ viết của anh nữa, em bắt chước được à?”
Lưu Phi Phi đưa tay nắm chặt tay Trần Căn Sinh, dịu dàng nhìn anh: “Cám ơn anh, Căn Sinh, đã vì em làm nhiều như vậy, em thật sự muốn vì anh làm chút gì đó để báo đáp.”
“Giữa chúng ta không cần khách sáo.”
Bữa cơm này kéo dài hơn hai tiếng, Lưu Phi Phi lại đưa Trần Căn Sinh về trường.
Trần Căn Sinh xuống xe, dặn dò Lưu Phi Phi: “Ngày mai em đến công ty điện ảnh truyền hình trực thuộc Tập đoàn Ba Thục báo danh, còn việc kiện tụng, cũng sẽ có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp của Tập đoàn Ba Thục giúp em giải quyết, em không cần lo lắng, cứ an tâm vui vẻ, đợi khi nào anh viết xong kịch bản sẽ đưa cho em.”
“Vâng, em đợi anh.”
Trần Căn Sinh trở lại trường.
Chu Tể Tể lại đang lôi kéo đám người chơi nhạc heo của mình tập luyện.
Vì muốn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, nhất định phải có ca khúc gốc, nên gần đây Chu Tể Tể không lên lớp chuyên ngành mà xin nghỉ ở trường tập luyện, sáng tác ca từ, soạn nhạc.
Xung quanh Chu Tể Tể có rất nhiều sinh viên vây xem.
Hát xong một khúc, Chu Tể Tể liền hỏi: “Bài này thế nào?”
“Không được, thiếu lực bộc phát, nhạc Rock n' Roll mà, phải máu lửa! Còn bài này của cậu thì có hơi nhẹ nhàng.”
“Tớ thấy cũng được mà.”
“Chu Tể Tể hát cái gì tớ cũng thích nghe.”
Chu Tể Tể phiền muộn châm một điếu thuốc Hoa Tử: “Mấy anh chị, hôm nay hát những bốn bài rồi, mà vẫn chưa thấy hài lòng.”
“Tể Tể, Trần Căn Sinh tới kìa.”
Chu Tể Tể ngước mắt nhìn, Trần Căn Sinh đang đứng ở phía ngoài đám đông.
“Căn Sinh.” Chu Tể Tể gạt đám người sang một bên, giữ chặt tay Trần Căn Sinh: “Căn Sinh, vừa nãy cậu có nghe tớ hát không, cho tớ chút ý kiến đi.”
“Tớ có hiểu gì về âm nhạc đâu.”
“Tớ muốn tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng, tớ muốn bước chân vào giới giải trí.”
Trần Căn Sinh nghi hoặc hỏi: “Vào giới giải trí? Thế cậu không đi học à?”
“Đi học cũng không ảnh hưởng đến việc tớ làm minh tinh, tớ không ngờ cậu cũng thích minh tinh đấy.”
“Cậu không hiểu, tớ thích không phải minh tinh, tớ thích Tiểu Long Nữ cơ.”
Chu Tể Tể bĩu môi nói: “Nói dối mà cũng đường hoàng ghê.”
Trần Căn Sinh xoa bụng nói: “Chắc là đến giờ ăn cơm tối rồi, cha cậu hôm nay có xào rau không?”
“Còn muốn ăn đồ ăn của cha tớ à? Cậu mơ đi, sau này cậu đừng hòng mà được ăn.”
Trần Căn Sinh hơi giật mình: “Sao thế?”
“Trừ khi cậu cưới tớ, không thì cả đời đừng hòng mà được ăn.”
“Xì, ông đây sẽ không vì một bữa cơm mà bán thân đâu.”
Trần Căn Sinh quay người về ký túc xá.
Chu Tể Tể hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ còn có kịch bản muốn viết, còn phải học tập.”
Trần Căn Sinh không có trình độ chuyên nghiệp nên chỉ có thể thuê biên kịch chuyên nghiệp trong giới đến viết.
Anh thông báo tin tức này trên diễn đàn trường đại học, chỉ cần kịch bản được chấp nhận, sẽ nhận được thù lao 5 triệu. Tin tức này vừa được đăng tải đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của sinh viên các trường Đại học Kinh Đô, Đại học Hoa Thanh và Học viện Hí Kịch, 5 triệu tiền thù lao đối với họ mà nói đúng là một món tiền khổng lồ.
Điện thoại của Hoàng Hải suýt nữa bị gọi đến nổ máy.
“Căn Sinh, rốt cuộc khi nào thì cậu gặp bọn họ vậy? Một ngày có đến cả chục cuộc gọi vào điện thoại của tớ.”
“Không phải đã nói với cậu rồi sao? Bảo bọn họ mang bản thảo đến gặp tớ.” Trần Căn Sinh lại nói: “Để đền bù thiệt hại cho cậu, số tiền cậu cho tớ mượn, tớ không bắt cậu trả đâu.”
“Thật à? Vậy thì tốt quá, tùy ý dùng điện thoại của tớ nhé.”
Trương Đức Soái ôm một đống lớn bản thảo trở về ký túc xá.
“Đây đều là do cậu chuyển phát nhanh đó, toàn là kịch bản.”
Trần Căn Sinh nhận lấy nói: “Tới tới tới, đều đến giúp tôi xem xét một chút.”
Triệu Dũng nói: “Nếu là phim Thần Điêu Hiệp Lữ, mà lại còn là của công ty điện ảnh truyền hình của Tập đoàn Ba Thục thì chắc chắn phải có cảnh quay hoành tráng, 1 tỷ vốn đầu tư, đội ngũ làm kỹ xảo đặc biệt Hollywood, vô luận là hiệu ứng hay kịch bản đều phải tốt nhất.”
Hoàng Hải gật đầu biểu thị đồng ý: “Về mặt diễn viên, tớ thấy vẫn nên tìm mấy diễn viên gạo cội.”
Trương Đức Soái nói: “Để tất cả các diễn viên hạng A làm vai phụ cho Lưu Phi Phi thì tốt biết bao, như thế là đủ đẳng cấp rồi.”
Trần Căn Sinh dặn dò: “Các cậu xem kịch bản phải tuân theo một điểm, đó là cốt lõi của Thần Điêu Hiệp Lữ, tớ định làm dài tập, tạo ra một hệ liệt.”
“Tớ tò mò ai sẽ diễn vai Dương Quá?”
“Đúng đó, Dương Quá nhất định phải chọn người có ngoại hình đẹp, có khả năng diễn xuất, không cân nhắc mấy cậu diễn viên mới nổi.”
Trong ký túc xá này, mấy người họ đã quyết định xu hướng phát triển của giới giải trí.
——Lời tác giả:
Hôm qua không có đăng chương mới, hôm nay đăng bù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận