Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 28: Đừng động tới ta lão sư

Chương 28: Đừng động vào thầy của ta
Lưu Chí Hiên bị đánh như chó chết, đối với Phi Điểu Tập Đoàn mà nói đây là sự sỉ nhục. Thiếu gia của bọn họ bị đánh, ném ở đầu đường hơn một tiếng đồng hồ cũng không ai để ý.
Ngày thứ hai, dưới sự chen chúc của một đám hộ vệ áo đen, Lưu Chí Hiên mặt mày bầm dập đi tới Tử Kim Học Hiệu.
Lưu Chí Hiên một cước đá văng cửa lớp hai cao nhất.
Bạch Nga sợ hãi đến thân thể mềm mại run lên, chất vấn: "Lưu Chí Hiên, ngươi muốn làm gì?"
"Ta tìm Trần Căn Sinh." Lưu Chí Hiên vung tay lên, đám hộ vệ áo đen xông vào phòng học.
Bạch Nga liều mạng dùng thân thể ngăn bọn họ lại: "Các ngươi không được đánh học sinh của ta! Tất cả đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Bảo tiêu đẩy Bạch Nga mảnh mai ngã xuống đất.
Bốp.
Trần Căn Sinh một quyền đánh bay tên bảo tiêu kia lên bảng đen, bảng đen vỡ vụn một mảng. Tên bảo tiêu tại chỗ thổ huyết.
Trần Căn Sinh đỡ Bạch Nga đứng lên: "Cô Bạch, cô không sao chứ?"
Bạch Nga bảo vệ Trần Căn Sinh: "Em trốn ra phía sau đi, những người này là dân xã hội, tôi sẽ báo cảnh sát ngay."
Lưu Chí Hiên tức giận nói: "Cô Bạch! Cô câm miệng cho tôi, trước khi chưa làm rõ sự tình, đừng có mà bao che cho hắn có được không?"
"Tôi là không rõ sự tình nguyên do, nhưng cậu cũng không thể mang theo dân xã hội đến trường làm loạn." Bạch Nga quát lên: "Để những người này của cậu lập tức rời khỏi đây."
Trần Căn Sinh đè bả vai Bạch Nga lại: "Cô Bạch, chuyện này cứ để em giải quyết là được, em ra ngoài nói chuyện với hắn."
Trần Căn Sinh đi đến trước mặt Lưu Chí Hiên.
Lưu Chí Hiên không khỏi lùi lại một bước, hắn biết Trần Căn Sinh mạnh cỡ nào.
"Đi thôi, ra ngoài nói chuyện chút."
Trần Căn Sinh dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.
Hai người đi xuống lầu.
Trần Căn Sinh mặt mày ủ rũ nói: "Nói đi, muốn giải quyết như thế nào?"
Lưu Chí Hiên chỉ vào Trần Căn Sinh: "Quỳ xuống xin lỗi, trước mặt toàn trường thầy trò, đêm qua giám đốc Thiên Địa Triều đánh tôi, nhất định là có liên hệ với cậu đúng không?"
"Có liên quan, hắn là đồng hương của ta, đánh ngươi thì sao? Ngươi quá thiếu đòn."
Một câu nói làm Lưu Chí Hiên á khẩu không trả lời được.
Hắn chưa từng thấy người nào ngông cuồng như vậy.
"Thiếu gia, tên này quá phách lối, đánh hắn đi."
Đám hộ vệ áo đen kích động, đều muốn báo thù cho tên bảo tiêu vừa rồi.
"Không ai được nhúc nhích!" Hiệu trưởng Trần Thụ Kiến mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lưu Chí Hiên: "Lưu Chí Hiên, để người của cậu rời khỏi trường ngay, lập tức."
Lưu Chí Hiên chỉ vào Trần Căn Sinh: "Còn hắn, tối qua hắn để người đánh tôi, nếu hôm nay không giải thích cho tôi, không xin lỗi tôi, Phi Điểu Tập Đoàn chúng tôi sẽ tìm Chính Quang Giáo Dục Tập Đoàn, mua lại các người!"
Hiệu trưởng Trần Thụ Kiến liếc đồng hồ: "Hai mươi giây không rời khỏi trường, tự gánh lấy hậu quả."
Lưu Chí Hiên bất đắc dĩ phất tay với đám bảo tiêu.
Đám bảo tiêu khiêng tên bảo tiêu bị đánh trọng thương kia rời khỏi trường.
Bọn họ vừa ra khỏi cổng trường, bên đường một chiếc xe con màu trắng dừng lại, một nữ sinh mang mũ lưỡi trai màu trắng bước xuống.
Vèo.
Kình phong lướt qua, một quyền đánh bay một tên bảo tiêu ra xa mấy chục thước, tiếp theo lại là một cú đá xoay người đẹp mắt, đá vào mặt tên bảo tiêu khác, răng rụng đầy đất.
Cứ như vậy, mấy chiêu giải quyết xong đám hộ vệ này, không ai thoát khỏi việc trọng thương.
Nữ sinh mang mũ lưỡi trai trắng ngồi vào xe con, không hề rời đi.
Trong phòng hiệu trưởng.
Lưu Chí Hiên vểnh chân bắt chéo, vẻ mặt khinh thường: "Hiệu trưởng, hôm nay nếu như không khiến tôi hài lòng, Phi Điểu Tập Đoàn sẽ tham gia vào chuyện này."
"Tham gia thì tham gia, chuyện này cũng không liên quan nhiều đến Trần Căn Sinh, các người chỉ có thể đi kiện Thiên Địa Triều." Trần Thụ Kiến đốt một điếu thuốc thơm: "Cậu hay lui tới Thiên Địa Triều chơi, hẳn phải biết giám đốc Thiên Địa Triều là nhân vật nào chứ?"
Hắn đương nhiên biết, Trần Thụ Lập thế lực rất lớn, hơn ngàn tên đàn em theo hắn kiếm cơm, hơn nửa số rạp chiếu phim tối ở Thượng Hải đều có liên quan đến Thiên Địa Triều.
Trần Thụ Kiến cười cười: "Phi Điểu Tập Đoàn của các người quả thực có thực lực hơn Thiên Địa Triều, vụ kiện này quả thật có thể thắng, cậu chắc cũng nghĩ đến, một khi thắng thì sẽ kết thù với Trần Thụ Lập, ở Thượng Hải cậu chắc chắn không dễ chịu."
Trần Thụ Kiến đều nói trúng suy nghĩ của Lưu Chí Hiên.
Hắn không dám gây với Trần Thụ Lập, nhưng lại không nuốt trôi cơn giận này, chỉ có thể tìm Trần Căn Sinh để xả giận.
Lưu Chí Hiên nhíu mày nói: "Ông, ông tên Trần Thụ Kiến, hắn tên Trần Thụ Lập, hai người có quan hệ à?"
"Họ Trần nhiều lắm, chẳng lẽ ta cứ phải có quan hệ với người họ Trần à?" Trần Thụ Kiến nhìn về phía Trần Căn Sinh, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều: "Căn Sinh, em về trước đi, chuyện ở đây tôi giải quyết."
Lưu Chí Hiên bắt lấy Trần Căn Sinh: "Hắn không được đi, nhất định phải xin lỗi tôi, nhất định phải để tôi tìm lại được mặt mũi."
Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn hất tay Lưu Chí Hiên ra: "Ngươi đi tìm búa, đừng có phiền lão tử."
Trần Căn Sinh về lại phòng học.
Lưu Chí Hiên âm tàn trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Căn Sinh rời đi.
Trần Thụ Kiến thấy thế, vỗ vỗ vai Lưu Chí Hiên: "Ta khuyên cậu vẫn là không nên gây phiền phức với Trần Căn Sinh, như vậy sẽ hại không ít cho cậu, cũng sẽ hại cả Phi Điểu Tập Đoàn các cậu."
"Tôi biết hắn là cháu ông, ông đương nhiên muốn giúp hắn nói chuyện, tôi sẽ cho hắn biết ai mới là người lớn nhất ở cái trường này."
"Không nghe khuyên nhủ đúng không? Vậy cậu cứ đi đi." Trần Thụ Kiến lười nhác nói với hắn, tên này quá ngông ngược.
Lưu Chí Hiên vừa ra đến cổng trường thì thấy đám hộ vệ của hắn tất cả đều nằm trên đất, gãy tay gãy chân, thương tích nghiêm trọng.
"Cái này...... Đây là chuyện gì a?! Ai mẹ nó làm vậy?!"
Lưu Chí Hiên ở cửa trường gào khóc inh ỏi.
Bảo an ở cổng trường làm như không thấy.
Cửa chiếc xe con màu trắng chậm rãi mở ra, nữ sinh đội mũ lưỡi trai trắng lại bước xuống.
Đinh Linh Linh...
Điện thoại của nữ sinh đột nhiên vang lên.
"Ảnh muội nhi, không được đánh hắn."
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn về phía khu giảng đường, thấy Trần Căn Sinh đang đứng ở hành lang bên trên nhìn cô.
Nữ sinh cúp điện thoại rồi trở về ghế trong chiếc xe màu trắng.
Trần Căn Sinh trở về phòng học.
Bạch Nga lo lắng hỏi: "Căn Sinh, không sao chứ?"
"Không sao, em thì có thể có chuyện gì chứ."
Bạch Nga thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi, sao em lại trêu chọc Lưu Chí Hiên vậy? Tên này ở trường ngang ngược càn rỡ không coi ai ra gì."
"Hôm qua phát sinh chút mâu thuẫn, cô giáo không có bị thương chứ?"
"Cô không sao, về chỗ ngồi đi."
Tan học, Trần Diệp Hào và Cao Sóc lập tức xông tới.
"Căn Sinh, việc này giải quyết như thế nào?"
"Bây giờ toàn trường đều biết Lưu Chí Hiên bị đánh tối qua."
Trần Căn Sinh cười nhạt nói: "Bị đánh thì đáng, loại củ cải như hắn nên cho xã hội vả nhiều vào."
Trần Diệp Hào vẻ mặt ngưng trọng nói: "Lưu Chí Hiên hội học sinh có thế lực lắm, cậu phải cẩn thận."
Cao Sóc phụ họa: "Đúng đó, lớp 11 Ngưu Ngọc Phi, lớp 12 Triệu Hùng, hai tên này cùng phe với Lưu Chí Hiên."
"Ai da, đừng có nói mấy chuyện này trước mặt lão tử, nghe đến đã thấy phiền." Trần Căn Sinh thu dọn sách vở một chút, đứng lên nói: "Lão tử muốn đi căn tin ăn cơm, chuyện gì cũng không nghĩ, trời đất bao la, không có việc ăn cơm của lão tử là lớn nhất."
——Tác giả có lời muốn nói:
Xin khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận