Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 837: nhân vật chính cũng rất có tâm cơ

Chương 837: Nhân vật chính cũng rất có tâm cơ.
Đây là bệnh viện tốt nhất Thụy Sĩ. Giờ phút này lại bị nổ thành phế tích. Trần Căn Sinh vừa vặn mượn đề tài để nói chuyện của mình, ngay trước tất cả mọi người cùng các kênh truyền thông trắng trợn nói về hoạt động của gia tộc Rowle và ma quỷ chiến sĩ. Ma quỷ chiến sĩ là một đám người bị thế giới này vứt bỏ. Bởi vậy bọn hắn sẽ điên cuồng trả thù thế giới này. Trần Căn Sinh mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại thêm Hỏa Âm công ty trắng trợn tuyên truyền. Chuyện này xôn xao toàn cầu. Dân chúng thế giới đối với gia tộc Rowle nhao nhao lên án. Càng muốn tuyên bố đem toàn bộ ma quỷ chiến sĩ trên thế giới đuổi tận giết tuyệt. Tất cả công ty của gia tộc Rowle đã niêm yết trên sàn chứng khoán trong một đêm bốc hơi hàng trăm tỷ đô la. Trần Căn Sinh tạo ra hiệu ứng rất giỏi. Đồng thời, Trần Căn Sinh cũng nguyện ý quyên tặng 50 tỷ đô la cho bệnh viện này. Chuyện này khiến Trần Căn Sinh nhận được vô vàn lời khen ngợi. Quốc gia Thụy Sĩ này cũng có hảo cảm với Trần Căn Sinh cùng Trần gia Hoa Hạ. Trong cuộc thi đấu y dược này, đội Hoa Hạ cuối cùng vẫn thắng. Trần Căn Sinh giành được phương thuốc chữa trị tế bào ung thư. Mọi người tổ chức tiệc ăn mừng trong khách sạn. Nhưng Tôn Lão lại không vui, tại trên yến tiệc cũng thở ngắn than dài. Trần Căn Sinh rót cho ông một chén mao đài: “Tôn Lão, đây là loại mao đài ta cố ý bảo người trong nước mang đến, ngài nhất định phải uống một chén, nếu như không có ngài, chúng ta không có khả năng thắng được trận đấu này.” “Trần Tộc Trưởng, đây không phải do ta thắng, mà là do ngươi thắng được.” Trần Căn Sinh cười cười, trấn an nói: “Ngài đức cao vọng trọng, y thuật tinh xảo, còn là y sư cấp vương giả, mà ta đối với y thuật dốt đặc cán mai, làm sao có thể nói do ta thắng được.” “Trước đó ngươi bỏ ra ít nhất hơn ngàn vạn đô la, còn có rất nhiều viên thuốc tiềm năng, chính những tiền tài này của ngươi mới phát huy tác dụng mấu chốt.” Trần Căn Sinh nói: “Tôn Lão, trình độ chữa bệnh của nước ta trên thế giới còn rất lạc hậu, bất quá Đông y của chúng ta mới là số một thế giới, có Thiên Thảo Môn cùng Tập đoàn Khoa Kỹ Sinh Vật Ba Thục, chẳng bao lâu nữa, chúng ta có thể đưa trình độ chữa bệnh của Hoa Hạ lên đứng đầu thế giới.” Trần Căn Sinh nâng chén rượu đưa cho Tôn Lão. Tôn Lão nhận lấy chén rượu, lộ ra nụ cười: “Ta cả đời này là không làm được rồi, vậy giao cho các ngươi làm đi.” Trần Căn Sinh là một thương nhân, hắn dốc toàn lực muốn có được phương thuốc này hoàn toàn là vì làm ăn. Đây mới chỉ là một phương thuốc mà thôi, muốn chế tác thành dược phẩm, còn cần vô số lần thử nghiệm lâm sàng, tất cả đều cần một số vốn lớn. Tôn Lão cảm tạ sự bỏ ra của Trần Căn Sinh. Mà Trần Căn Sinh nhìn thấy việc có được dược phẩm tế bào ung thư, trong trận chiến tài chính này hắn sẽ thắng. Đây chính là bước ngoặt của hắn. Sau bữa tiệc ăn mừng này, Trần Căn Sinh và những người khác liền đáp máy bay tư nhân trở về Hoa Hạ. Máy bay tư nhân đáp xuống thành phố Ba Thục. Máy bay hạ cánh, Trần Căn Sinh liền lên xe đi đến Tập đoàn Khoa Kỹ Sinh Vật Ba Thục. Trần Căn Lâm đã sớm gọi tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học của xưởng bào chế thuốc đến phòng họp chờ Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh vừa đến phòng họp liền đưa phương thuốc cho Trần Căn Lâm: “Đặt lên máy chiếu, để mọi người đều xem thấy.” Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn. Trần Căn Sinh cũng cho gọi cả những người của Tôn Lão cùng những người mà ông thông báo tuyển dụng đến. Trần Căn Sinh đứng dậy nói: “Ta cho các ngươi một tiếng xem các phương thuốc này, sau một tiếng ta lại đến.” Nói xong, Trần Căn Sinh đứng dậy đi đến phòng làm việc của Trần Căn Lâm. Trần Căn Lâm cũng đi theo đến phòng làm việc. Trần Căn Sinh nói: “Mở bảng cổ phiếu, ta muốn xem.” Trần Căn Lâm cười nói: “Rễ đệ, em giỏi thật đấy, màn kịch hay ở Thụy Sĩ kia, quả thật là thần bút, khiến cổ phiếu nhà mình tăng vọt.” Cổ phiếu hiện ra. Tất cả công ty dưới trướng của gia tộc Rowle đã niêm yết đều một màu xanh lá. Trần Căn Sinh xoa xoa tay, cười nói: “Lâm Tả, xem ra lần chiến tài chính này, gia tộc ta thắng chắc rồi.” “Còn không phải sao, các tộc nhân hiện tại mỗi ngày đều nói chuyện về chủ đề liên quan đến em đấy.” Trần Căn Lâm rót cho Trần Căn Sinh một chén cà phê: “Phải nói rằng, em làm tộc trưởng quá đúng, dẫn dắt gia tộc ta lên một tầm cao mới.” Trần Căn Sinh cười nói: “Cà phê thì không uống, cho anh một chai Champagne.” “Được thôi.” Trần Căn Sinh gọi điện cho chị cả: “Chị cả, bên đó tình hình sao rồi?” “Cực kỳ tốt, hiện tại có rất nhiều xí nghiệp đang tìm ta hợp tác, còn chờ một liều thuốc nữa thôi.” “Liều thuốc thì xong rồi, em không có liều thuốc nào nữa đâu.” “Vậy thì chuyên tâm mà làm cho tốt phương thuốc kia, bên chị gánh trước cho.” “Chị dùng cái gì mà gánh?” “Hắc hắc hắc, người của gia tộc Rowle đâu phải toàn là thánh nhân, ta tìm được rất nhiều mảng vụn rồi, sẵn sàng lật mặt bọn chúng bất cứ lúc nào.” “Được.” Cúp điện thoại, Trần Căn Sinh khẽ hát, trong lòng đắc ý. Trần Căn Lâm rót Champagne, đưa cho Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh và Trần Căn Lâm cụng ly, uống cạn một hơi. “Lâm Tả, nếu chúng ta có thể nghiên cứu ra loại dược phẩm tế bào ung thư này thì kiếm được bao nhiêu?” Trần Căn Lâm cười nói: “Như thế này đi, chỉ cần có thể nghiên cứu ra thì Tập đoàn Khoa Kỹ Sinh Vật Ba Thục sẽ là công ty dược phẩm số một thế giới.” “Ngọa tào, ngon đến vậy á?” “Ngon lắm đấy.” “Vậy thì nhất định phải nghiên cứu ra.” Lúc này, điện thoại di động của Trần Căn Sinh vang lên. Là điện chủ Thương Điện gọi đến. Trần Căn Sinh vỗ ót, lúc này mới nhớ ra là chuyện gì xảy ra. Trước đó, cùng Thương Điện, Quân Thần Điện đã đạt thành hiệp nghị, bọn họ ngấm ngầm giúp Trần Căn Sinh thắng trận chiến tài chính. Mà Trần Căn Sinh phải giúp bọn họ thành lập căn cứ quân sự tại khu vực Trung Đông. Trần Căn Sinh đã quên mất chuyện này. “Hắc hắc hắc, điện chủ, dạo này ngài khỏe không?” “Ta chẳng khỏe chút nào, Trần Tộc Trưởng, Trần gia các ngươi liên tục có tin vui, còn quốc gia chúng ta thì không có lấy một tin mừng nào.” “Dạo này tôi bận đi Thụy Sĩ, không có thời gian, vậy thế này đi, hôm nào tôi đến nước A Phú, ông phái mấy người đi cùng tôi.” “Hôm nào? Hôm nào là bao nhiêu ngày?” “15 ngày nữa.” “10 ngày.” “Thành giao.” Cúp điện thoại, Trần Căn Sinh thở phào nhẹ nhõm. Trần Căn Lâm lại rót cho Trần Căn Sinh một ly Champagne: “Rễ đệ, vì lần chiến tài chính này, em đã hứa hẹn với không ít người đấy nhỉ?” “Haizzz, vì gia tộc, hy sinh một chút cũng không sao, chỉ là lần này gia tộc mình tổn thất bao nhiêu, trong lòng ta vẫn chưa nắm rõ.” Trần Căn Lâm uống một ngụm Champagne, cười nói: “Ta cũng vậy, chị hai của em là tổng tài vụ, tổn thất bao nhiêu, chắc chắn chị ấy biết.” “Dù sao thì cũng không ít.” “Mỗi ngày trong tuần lễ đó, công ty dưới trướng gia tộc mình đã niêm yết đều tổn thất hàng chục tỷ rồi.” Trần Căn Sinh uống một hơi cạn sạch ly Champagne: “Lâm Tả, trong khoảng thời gian này anh không cần quản chuyện gì khác, hãy nghiên cứu ra loại dược phẩm tế bào ung thư này cho em, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng được.” “Anh hiểu rồi, đây là mấu chốt của gia tộc mình.” Trần Căn Sinh nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền tiến vào phòng họp. Toàn bộ những người có y thuật cao siêu nhất Hoa Hạ đều có mặt trong phòng họp. Trần Căn Sinh ngồi xuống, cười hỏi: “Chư vị xem một tiếng đồng hồ rồi, trong lòng cũng đại khái hiểu rồi, bây giờ nói đi.” Một người phụ nữ trung niên phúc hậu nói: “Trần Tộc Trưởng, cái này sẽ tốn rất nhiều kinh phí, ít nhất là 50 tỷ.” Trần Căn Sinh cắt lời bà: “Những lời này đừng nói với ta, Trần gia chúng ta không sợ nhất là dùng tiền, hiện tại ta sợ nhất là thời gian, ta cần phải trong thời gian ngắn nhất có thể làm ra được phương thuốc này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận