Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 119: Bác sói trường học

Chương 119: Trường học Bác Sói
Hôm sau, Bạch Nga mặc một chiếc áo lông màu trắng y hệt của Trần Căn Sinh. Đây có thể coi là đồ đôi tình nhân. Bạch Nga vừa vào lớp, ánh mắt của các bạn học không kìm được liền dồn về phía Trần Căn Sinh đang ngồi phía sau. Vì Trần Căn Sinh và cô đang mặc một chiếc áo lông giống nhau.
"Tình huống gì đây? Đồ đôi à?"
"Trắng trợn vậy sao?"
"Gã Trần Căn Sinh này gu mặn thật."
"Mình xinh đẹp như vậy, hắn còn chẳng thèm ngó tới, lại đi thích cô Bạch."
"Ai, đừng bất mãn, củ cải với rau xanh, mỗi người một vẻ."
Mà Trần Căn Sinh đi học cũng không có tinh thần, thấy cô Bạch mặc áo lông giống mình, hắn hoảng hốt. Chuyện này không thể để Ảnh muội nhi thấy được.
Bạch Nga liếc nhìn Trần Căn Sinh, mỉm cười ngọt ngào: "Các bạn học, chúng ta bắt đầu vào bài, mở sách giáo khoa trang 27."
Cả ngày Trần Căn Sinh mặt mày ủ rũ. Hắn không lo cho bản thân, mà là lo cho Bạch Nga. Nếu Ảnh muội nhi biết Trần Căn Sinh cùng Bạch Nga mặc đồ đôi, chuyện đó sẽ rất lớn đấy.
Tan học, Trần Căn Sinh liền cất chiếc áo lông trắng ở ký túc xá, không dám mặc ra nữa, làm vậy cũng là để bảo vệ Bạch Nga.
Trong phòng ăn, Bạch Nga thấy Trần Căn Sinh không mặc bộ áo lông trắng kia, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Cao Sóc nhỏ giọng nói: "Cậu với cô Bạch công khai mặc đồ đôi ở trường, chuyện này cả trường ai cũng biết rồi."
"Đồ đôi cái chùy, đây chỉ là đụng hàng thôi." Lúc này, Trần Căn Sinh muốn ra sức phản bác. Người khác không biết, chứ hắn thì biết con ác ma kia dã man đến mức nào.
Mà câu này, Trần Căn Sinh cố ý nói lớn tiếng, là để các bạn học khác nghe được, cũng để Bạch Nga nghe thấy. Thật ra, nội tâm Trần Căn Sinh cũng rất đau lòng. Chỉ còn một chút nữa thôi là hắn và cô Bạch đã thành rồi.
Sắc mặt Bạch Nga ngẩn ra, một nỗi bi thương trào ngược thành sông, cơm cũng không ăn hết, liền đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Các bạn học phẫn nộ vây quanh Trần Căn Sinh.
"Trần Căn Sinh, mày có chút EQ nào không vậy?"
"Mày đúng là đồ ngốc phải không? Mày với cô Bạch mặc đồ đôi, bọn tao cũng chẳng nói gì, mày làm gì phải lớn tiếng lên vậy?"
"Đúng thế, còn để cô Bạch nghe thấy nữa chứ."
"Mày là đồ ngốc à?"
Trần Căn Sinh cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
Ăn xong, Trần Căn Sinh lén lút một mình đi đến bãi đỗ xe, hắn muốn nói rõ chuyện này.
"Cô Bạch, em muốn nói chuyện với cô một chút."
Bạch Nga cười cay đắng: "Không cần nói nữa, em hiểu hết rồi."
"Cô không hiểu đâu, em muốn nói cho cô thân thế của em."
Khụ khụ khụ……
Trần Diệp Hào vậy mà đi đến bãi đỗ xe, cố ý ho khan vài tiếng.
Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn nói: "Cút cho ông."
"Tiểu thái gia, anh qua đây, em có chuyện muốn nói."
"Không thấy ông đang bận sao?"
"Chắc chỉ mất của anh vài phút thôi."
Trần Căn Sinh bất đắc dĩ đi tới.
Trần Diệp Hào thấp giọng nói: "Cô tiểu tỷ tỷ áo hồng vậy mà chủ động tìm em, bảo em lúc nào cũng phải giám sát anh ở trường, em thấy tốt nhất là không nên tùy tiện kể thân thế của anh cho người khác."
Trần Căn Sinh nghiến răng trừng mắt liếc Trần Diệp Hào: "Đồ phản bội."
Trần Căn Sinh vừa quay đầu lại, Bạch Nga đã lái xe đi rồi. Trần Căn Sinh tức giận vung nắm đấm, đánh gãy một cây ngô đồng bên cạnh bằng một cú đấm.
Trần Diệp Hào sợ đến run rẩy. Hai bên hắn đều không dám đắc tội.
Trần Căn Sinh rất khó hiểu, con ác ma kia làm sao mà biết hắn đến Thượng Hải học vậy?
Trần Căn Sinh một mình ngồi ở lề đường trước cổng trường. Một chiếc Ferrari Enzo màu hồng bóng loáng dừng lại bên đường, Ảnh muội nhi đưa cho Trần Căn Sinh mười cái đầu thỏ cay, còn để thêm hai chai nước, một gói khăn giấy.
Trần Căn Sinh đẩy đầu thỏ cay ra.
Ảnh muội nhi nói: "Móng vuốt? Anh đang trách bà?"
Trần Căn Sinh không nói gì.
"Không phải là do tôi nói cho nàng ta, tôi cũng không biết nàng ta làm cách nào tìm ra số điện thoại của tôi."
Trần Căn Sinh nói: "Cô về Ba Thục đi."
"Cái gì? Anh bảo tôi về Ba Thục, vì sao hả?"
"Cô thấy tôi cần cô đến bảo vệ sao?"
Mặt Ảnh muội nhi tối sầm lại, trong đôi mắt đẹp thoáng lên vẻ tàn nhẫn: "Ý của anh là muốn so tài với tôi một phen?"
"Tôi không đánh với cô." Trần Căn Sinh nghiêm túc hỏi: "Cô với tôi quan hệ tốt, hay là với nàng ta quan hệ tốt?"
Ảnh muội nhi không cần suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là với anh rồi."
"Vậy tất cả mọi chuyện của tôi ở đây, cô không được phép nói cho nàng ta." Trần Căn Sinh cười khổ: "Cô cũng hiểu mà, cả hai chúng ta đều đánh không lại con ác ma đó."
Ảnh muội nhi nói: "Anh là con chuột nhắt, tôi không nói, không có nghĩa là nàng ta sẽ không biết."
"Chỉ cần cô đứng về phía tôi là được rồi."
"Hiểu rồi." Ảnh muội nhi lái xe rời đi. Trần Căn Sinh ngồi ở ven đường bắt đầu ăn đầu thỏ.
…………… Trường Quốc tế Tử Kim muốn tổ chức một buổi dạ tiệc giao lưu, với một trường tư thục khác ở thành phố Thượng Hải.
Nói là dạ tiệc giao lưu, nhưng thực chất là so tài về thực lực, sức mạnh của học sinh, và đội ngũ giáo viên. Trường Tử Kim đều thuê những tiến sĩ, thạc sĩ từ Đại học Hoa Thanh, Harvard, MIT...
Mà trường Bác Lang Quốc tế kia cũng rất mạnh, trong giới chỉ xếp sau trường Tử Kim. Thực lực hai bên ngang nhau.
Châm ngôn giảng dạy của họ là bồi dưỡng cho học sinh tính cách của sói. Ai ai cũng tranh cường háo thắng, đi học giống như là phát điên vậy, bất kể là trong thi đấu hay là học tập. Bọn họ rất coi trọng chuyện thắng thua.
Trường Tử Kim đã sớm bắt đầu bố trí Lễ Nghi lâu, nơi sẽ tổ chức dạ tiệc. Năm chiếc bàn chữ nhật, trên đó bày đủ các loại mỹ thực.
Trần Thụ Kiến phóng khoáng nói: "Các bạn học, việc chúng ta cần làm là dội gáo nước lạnh, dập tắt cái tính sói của bọn chúng, khiến cho bọn chúng ở trước mặt chúng ta phải thua không ngóc đầu lên được."
"Tốt!"
"Chúng ta có Trần Căn Sinh, chúng ta không sợ."
Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên tụ tập, rất nhiều học sinh cấp 3 đã được biết đến các học sinh trường Bác Lang.
Trần Thụ Kiến nhìn về phía Trần Căn Sinh, cười nói: "Tiểu thúc, ta nói cho cháu nghe về các học sinh trường Bác Lang, bọn chúng rất coi trọng thắng thua, cho dù là vào nhà vệ sinh đi tiểu song song với bọn chúng, bọn chúng cũng phải tè cao hơn người khác."
"Ha ha ha, bọn chúng mà đứng chung đi tè với Trần Căn Sinh, chắc chả ai dám móc ra luôn."
Trần Căn Sinh vỗ ngực nói: "Yên tâm đi, giao cho cháu."
10 giờ sáng, hai chiếc xe buýt của trường Bác Lang Quốc tế lái vào trường.
Các học sinh nối đuôi nhau bước ra. Bất kể là nam hay nữ, ai cũng đều mắt sáng rực, hưng phấn khác thường.
Trần Thụ Kiến tươi cười tiến lên đón: "Hiệu trưởng Trương, đã lâu không gặp, người vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
Hiệu trưởng Trương là một người đàn ông trung niên khôi ngô, lông mày rậm, mặt chữ điền, mặc một bộ đồ thể thao.
"Khỏe mạnh lắm! Hôm qua tôi đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói còn sống được thêm 100 năm nữa."
"Chúc ông sống lâu trăm tuổi."
Hai người bắt tay, ngầm so lực.
Hai người mặt mày nghiêm túc, ngang tài ngang sức.
Bạch Nga đi lên phía trước cười nói: "Hai vị hiệu trưởng, đã chuẩn bị xong rồi, xin mời đi ạ."
Bạch Nga hóa giải sự đọ sức của hai người.
Hiệu trưởng Trương buông tay Trần Thụ Kiến ra, cười nói: "Cô Bạch vẫn còn độc thân à?"
Bạch Nga ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cái đó thì liên quan gì đến ngài à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận