Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 77: Không nên quấy rầy hắn cưỡi ngựa

Chương 77: Không nên quấy rầy hắn cưỡi ngựa
Trần Căn Sinh say mê với việc cưỡi ngựa.
Đại tỷ liền mua cho hắn một con Hãn Huyết Bảo Mã.
Trần Căn Sinh say mê với việc phát trực tiếp.
Tam tỷ liền để hắn trong một đêm trở thành người dẫn chương trình có hàng triệu fan hâm mộ.
Gần đây việc mở cửa hàng điện rất hot.
Thế là hắn mở một tiệm Lão tử.
Nhân sinh ngắn ngủi, không phục liền làm.
Hãn Huyết Bảo Mã rốt cuộc cũng mệt lử đổ gục.
Trần Căn Sinh xuống ngựa có chút vẫn chưa đã, chỉ có thể cưỡi ngựa trong cái chuồng nhỏ xíu, đầu đều quay mòng mòng.
Trần Căn Sinh lấy điện thoại ra nghe điện thoại của tam tỷ gọi đến.
“Tam tỷ.” “Có việc?” “Ngươi biết ở thành phố Thượng Hải chỗ nào có thể cưỡi ngựa không? Chỗ rộng lớn ấy.” “Ngươi dùng lúc nào?” “Thứ sáu tuần sau.” “Vậy được, đến lúc đó đi sân Golf mới ở khu Phổ Đông là được, đó là của nhà ta.” Cúp điện thoại, Trần Căn Sinh khe khẽ hát tiến vào lớp học.
Thầy giáo dạy tiếng Anh nói: “Thầy Bạch muốn xin nghỉ mấy ngày, môn tiếng Anh lớp này.” Trần Căn Sinh có chút nhớ thầy Bạch.
“Thầy dạy tiếng Anh, chẳng phải tháng này 18 thầy kết hôn sao?” “Sao thầy không mời chúng em vậy?” Thầy dạy tiếng Anh là một thanh niên có tướng mạo bình thường nhưng rất tốt, từng được nhận danh hiệu mười thanh niên xuất sắc của thành phố Thượng Hải.
Hắn không chỉ là thầy giáo dạy tiếng Anh của trường Tử Kim, mà còn là người sáng lập lớp tiếng Anh trong nước.
Tiếng Anh giọng Anh, giọng Mỹ, giọng các vùng miền khác nhau, hắn đều thông thạo cả.
Một thanh niên xuất sắc như vậy, làm bao nhiêu công việc như vậy, mà vẫn không mua nổi một căn nhà 80 mét vuông ở thành phố Thượng Hải.
May mắn, hắn cưới một cô vợ người bản địa Thượng Hải, nhà cửa, tiền bạc đều được giải quyết.
Thầy giáo dạy tiếng Anh cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ phát kẹo mừng cho mọi người.” “Nhưng mà tại sao không để chúng em tham gia hôn lễ của thầy vậy?” Thầy giáo dạy tiếng Anh nói: “Mời các em, đến lúc đó các em lại tiêu tiền lung tung thì không hay, dù sao ta cũng sẽ mang kẹo mừng đến cho mọi người.” “Thầy ơi, cứ cho bọn em đi mà.” “Em đã lâu không đi dự đám cưới rồi nha.” “Thầy ơi, em nghe nói vợ thầy là người dẫn chương trình đài truyền hình đúng không?” “Oa, vậy chắc chắn là xinh đẹp lắm.” Dưới sự nài nỉ nhiều lần của các bạn học, thầy giáo dạy tiếng Anh vẫn đồng ý.
“Các em có thể đi, nhưng mà thầy có một yêu cầu, không được đi phong bì, cũng không được tặng quà, chỉ đến ăn cơm thôi, được không?” “Tuyệt vời!” Các bạn học nhao nhao hớn hở cười.
Thầy giáo dạy tiếng Anh nhìn về phía Trần Căn Sinh: “Vừa nhắc tới ăn cơm, bạn Trần Căn Sinh của chúng ta giống như phát cuồng vậy.” Cả lớp thiện ý cười vang.
Trần Căn Sinh hiện tại là người mà toàn bộ nam sinh trong lớp sùng bái, quyền đả chiến thần, người dẫn chương trình triệu fan, từ chối ba đại nữ thần, còn có một nghề mà bọn họ không thể chạm tới, lại còn chuẩn bị thành lập tiệm Lão tử.
Mấy đứa con nhà giàu trong lớp đối với hắn đều khâm phục sát đất.
Các nữ sinh thì càng điên cuồng hơn, mỗi ngày trên bàn học của Trần Căn Sinh đều có đồ ăn vặt hình trái tim, các loại trà sữa, còn có những ánh mắt khát khao nóng bỏng.
Các bạn học dần dần không còn xem thường người xuất thân từ khe suối nông thôn nghèo khó này.
Kiến thức của Trần Căn Sinh mỗi ngày đều tiến bộ.
Tầm hiểu biết cũng từng bước tăng lên.
Thứ bảy tuần này, hắn bảo Trần Diệp Hào đi cùng đến sân Golf cưỡi ngựa.
Trần Tĩnh Tư biết được cũng muốn đi, bởi vì nơi đó yên tĩnh, phong cảnh tươi đẹp, rất thích hợp để vẽ phác họa.
Một chiếc xe tải kéo theo Hãn Huyết Bảo Mã tiến về khu Phổ Đông.
Trần Căn Sinh cưỡi xe Tân Lợi của Trần Diệp Hào đến đó.
Trần Căn Sinh chỉ vào siêu thị: “Mua chút thịt, để nướng.” Trần Tĩnh Tư nói: “Ở kia có nhà hàng Tây cao cấp, muốn ăn gì cũng có, không được nướng, để người toàn mùi khói dầu.” Trần Diệp Hào hỏi: “Còn mua không?” “Thôi vậy, đi thôi.” Đến sân Golf, người quản lý đang cho dọn dẹp.
Trần Căn Sinh ngồi dưới ô, buồn chán nghịch bút vẽ của Trần Tĩnh Tư.
Xoạch.
Không cẩn thận làm gãy, vội vàng nhét cho Trần Diệp Hào.
Người quản lý sân bóng cười nịnh nói: “Thiếu gia muốn uống gì không?” “Trong nhà hàng có những loại đồ uống nào sang chảnh đều mang lên một ly, ta biết Nhất Cáp.” “Vâng.” Người quản lý dùng bộ đàm phân phó phòng ăn chế biến đồ uống.
Trần Căn Sinh cau mày nói: “Chỗ kia giống như có đánh nhau thì phải, có kính viễn vọng không?” Người quản lý lập tức sắp xếp kính viễn vọng cho Trần Căn Sinh.
“Tiểu Vũ Tiểu Vũ, chuyện gì xảy ra ở bên kia vậy?” “Chủ tịch tập đoàn ô tô Lan Lợi không chịu rời đi, hắn là VIP.” “Hắn là cha ruột của ta cũng không được, gọi mấy người khiêng ra ngoài.” “Vâng.” Trần Căn Sinh nói: “Đem cái con nhỏ kia bên cạnh hắn cũng khiêng ra ngoài luôn, ta không muốn thấy nàng.” Trần Diệp Hào hỏi: “Ai thế?” “Tình Nhã cái bà cô Phong đó.” Trần Diệp Hào cười ngẫm nghĩ: “Lợi hại nha, vậy mà quen được với chủ tịch tập đoàn ô tô Lan Lợi.” Trần Tĩnh Tư nhìn thấy chiếc bút vẽ gãy bên chân Trần Diệp Hào, liền tung một cước bay vào người hắn.
“Trần Diệp Hào! Ngươi đền bút vẽ cho ta!” Trần Căn Sinh đứng lên hỏi: “Khụ khụ khụ, cái kia, nhà vệ sinh ở đâu? Ta buồn đi chút.” “Mời đi theo tôi.” Trần Căn Sinh bước nhanh rời đi.
Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết của Trần Diệp Hào.
Đợi đến khi Trần Căn Sinh từ nhà vệ sinh trở về, Trần Diệp Hào một mặt như khóc không ra nước mắt nhìn Trần Căn Sinh.
Người quản lý cười nói: “Thiếu gia, đã dọn dẹp xong rồi.” “Dắt con Hãn Huyết Bảo Mã của ta qua đây.” Trần Căn Sinh cưỡi lên Hãn Huyết Bảo Mã, phối hợp với thân thể cường tráng của hắn, trông uy phong lẫm liệt.
Trần Căn Sinh vuốt ve cổ ngựa: “Bây giờ ta sẽ cho ngươi thoải mái chạy nhảy, lên.” Hãn Huyết Bảo Mã cất vó hí vang.
Chạy như điên.
Khoảnh khắc này Trần Căn Sinh hiên ngang oai phong, không trung có một cái máy bay quay phim đang bay, ghi lại toàn bộ hình ảnh của hắn.
Trần Diệp Hào ngồi trên xe ngắm cảnh đang thao tác máy quay phim.
Ở khu nhà ăn phía xa, mấy đại gia giới kinh doanh bị đuổi ra đang tức giận bất bình.
“Chưa từng chịu khuất nhục như vậy, thằng nhóc đó là ai vậy?” “Thật là, lại cưỡi ngựa ở trên sân Golf, sẽ phá hỏng hết cả thảm cỏ mất.” Cô nàng xinh đẹp Tình Nhã nhận ra Trần Căn Sinh trong kính viễn vọng.
“Hắn tên Trần Căn Sinh, nhìn bề ngoài thì là một học sinh nghèo khó, nhưng tôi luôn cảm thấy gia hỏa này không hề đơn giản.” “Học sinh nghèo khó ư? Tuyệt đối không thể nào, đây là sân Golf của Ba Thục Tập Đoàn, có thể thanh tràng cho cưỡi ngựa, chắc chắn không phải người nghèo khó.” “Hai người kia thấy không? Trần Diệp Hào và Trần Tĩnh Tư, thiếu gia của Chính Quang Giáo Dục Tập Đoàn và thiên kim của tập đoàn thương mại An Bình.” “Ồ, hai người bọn họ ở đây, vậy thì không có gì lạ.” Tình Nhã lắc đầu, trầm ngâm nói: “Hai người bọn họ chỉ là hậu bối của Trần Căn Sinh, đều gọi Trần Căn Sinh là thái gia.” “A?! Nói vậy, cái người đang cưỡi ngựa kia chính là…” Chủ tịch tập đoàn ô tô Lan Lợi bất chợt rùng mình một cái.
Nghĩ đến việc mình vừa đánh golf cùng một bàn tay, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Tình Nhã thấy vẻ mặt kinh hãi của chủ tịch liền nghi ngờ hỏi: “Là sao vậy? Ngươi biết cái người cưỡi ngựa đó à?” “Không biết, nhưng mà chắc ta đoán ra được hắn là ai rồi.” Tình Nhã hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy?” “Có thể hắn là người con trai duy nhất của dòng chính Trần gia.” Tình Nhã không hiểu hỏi: “Trần gia? Trần gia nào? Sao tôi chưa từng nghe đến nhỉ.” Chủ tịch ôm vai Tình Nhã: “Thôi, em cũng không cần phải biết, nói chung là rất phức tạp, nói cả ngày cũng không hết, chúng ta về khách sạn thôi.” Tình Nhã làm nũng nói: “Em còn chưa học được đánh golf mà, anh dạy em một lát đi.” Chủ tịch nghiêm mặt nói: “Hôm nay không được, hôm nào anh sẽ dạy cho em, không thể quấy rầy hắn cưỡi ngựa.”
——Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn những người bạn đã thích quyển sách này. Khen ngợi hay chê bai tôi đều chấp nhận, xin đừng ác ý công kích tác giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận