Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 240: phản nghịch kỳ thiếu nữ

Chương 240: Thiếu nữ nổi loạn Những đứa trẻ này keo kiệt mặc khiến Trần Căn Sinh đồng cảm. Xe buýt chạy đến trước một trung tâm thương mại. Trần Căn Sinh giơ tay lên nói: “Xếp hàng, trung tâm thương mại rất đông người, đừng chạy lung tung, mắt nhìn ta, Hoàng Hải và mọi người ở hai bên.”
“Rõ ạ.” Sau đó, Trần Căn Sinh dẫn theo một đám trẻ con đi vào trung tâm thương mại. Có đứa trẻ lần đầu nhìn thấy một trung tâm thương mại rộng lớn, xa hoa như vậy. Mắt đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên lại có chút sợ hãi. Vì nghèo khó, chúng có chút tự ti trong lòng, những nơi xa hoa thế này khiến chúng thấy sợ, không dám bước vào. Trần Căn Sinh dẫn bọn nhỏ vào một cửa hàng quần áo trẻ em cao cấp.
“Nhân viên, tìm cho mỗi đứa trẻ một bộ quần áo đẹp, từ quần đến áo, từ trong ra ngoài đều phải mua.” Nhân viên phục vụ thấy tình cảnh này thì biết có khách lớn, vội vã xúm vào tiếp đón. Nhìn những gương mặt tươi cười rạng rỡ của bọn nhỏ, Trần Căn Sinh cũng nở nụ cười hiền từ như một người cha. Cả đám trẻ mỗi đứa đều được mặc quần áo mới. Kế toán của hội Ái Tâm, Triệu Dũng, thanh toán hơn 20 vạn tiền hàng. Trần Căn Sinh cười hỏi: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước nhé, ăn no rồi sẽ đưa các con đi chơi, muốn ăn gì nào?”
Một cô bé đáng yêu giơ tay lên nói: “Hăm-bơ-gơ ạ.” Trần Căn Sinh giật mình: “Có yêu cầu cao vậy sao? Ngoài hăm-bơ-gơ ra, còn muốn ăn gì nữa không?”
“Con cũng muốn ăn hăm-bơ-gơ ạ.” Hăm-bơ-gơ và khoai tây chiên trong mắt những đứa trẻ này đều là đồ xa xỉ.
“Được thôi, vậy thì đưa các con đi ăn hăm-bơ-gơ.” Cả đám xe chạy tới một cửa hàng đồ ăn nhanh lớn. Trần Căn Sinh đi tới quầy gọi món: “40 cái hăm-bơ-gơ, 40 cái đùi gà chiên, 40 phần khoai tây chiên, 40 ly kem, 40 cốc coca, thêm 20 suất combo gia đình.”
“A?! Nhiều vậy sao? Chắc là ngài phải chờ một lát ạ.”
“Không sao, nhanh nhanh lên là được.”
“Vâng.”
Bọn trẻ ngóng trông nhìn quầy hàng. Trần Căn Sinh khoát tay nói: “Mọi người ngồi xuống đi, lát nữa sẽ có đồ ăn.”
Trần Căn Sinh nói chuyện với bọn trẻ: “Lần này đến kinh đô rồi, phải về học hành chăm chỉ, thi đậu vào đại học kinh đô, rồi ở lại thành phố này nhé.”
Một cậu bé nói: “Lần trước con thi được 100 điểm đấy.”
“Ha ha, giỏi hơn ta rồi, hồi nhỏ ta còn chẳng thi được 100 điểm đâu.”
“Anh trai ơi, anh làm nghề gì thế ạ?”
“Anh là sinh viên, đang học ở Đại học Kinh Đô.”
“Oa, nhất định con sẽ cố gắng học theo anh.”
Lúc này, một nữ sinh trong hội Ái Tâm lo lắng chạy tới bên cạnh Trần Căn Sinh nói: “Hội trưởng, có chuyện rồi, bị lạc mất một người rồi ạ.”
“A?!” Trần Căn Sinh ngạc nhiên đứng lên, nhìn quanh: “Có khi nào đi vệ sinh không? Tìm kỹ xem nào.”
“Tìm hết rồi, không có.”
“Tên là gì?” Nữ sinh lắc đầu nói: “Em không biết, vừa rồi em kiểm tra thì thấy thiếu một người, mà em cũng không biết thiếu ai?”
Một cậu bé khoảng 10 tuổi đứng lên nói: “Là chị Viên Viên ạ.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Viên Viên hả? Là đứa lớn nhất trong số các em đúng không?”
“Đúng rồi, bọn em ở cùng một thôn.”
“Em có số điện thoại của chị ấy không?”
Cậu bé lắc đầu: “Chị ấy đi gặp bạn trên mạng rồi.”
“A?! Bạn trên mạng? Đi gặp làm gì?” Trần Căn Sinh cuống lên, con bé đó mới 15 tuổi, vậy mà đã có bạn trên mạng ở kinh đô rồi.
“Tìm! Dốc toàn lực tìm.” Trần Căn Sinh quay sang Hoàng Hải, Triệu Đức soái và những người khác nói: “Các anh cứ ở đây ăn cơm với bọn trẻ đi, tôi dẫn người đi tìm.”
“Kinh đô lớn như vậy, tìm thế nào được chứ?” Trần Căn Sinh gọi điện thoại cho Nhị tỷ, nhờ chị giúp tìm người. Chỉ cần cung cấp tên là có thể tìm được. Vương Viên Viên. Chỉ cần thông qua APP trên điện thoại của Vương Viên Viên, mà APP đó phải do tập đoàn Ba Thục phát triển. Rất nhanh, vị trí của Vương Viên Viên được xác định. Trần Tiểu Nhị gọi điện cho Trần Căn Sinh: “Em mau đến đó đi, con bé ở khách sạn.” Trần Căn Sinh lập tức lái xe đến khách sạn đó.
Đến trước quầy lễ tân, Trần Căn Sinh hỏi: “Có một cô bé 15 tuổi ở khách sạn của các người, ở phòng số mấy?”
Nhân viên lễ tân nói: “Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không thể cung cấp thông tin khách hàng được.”
Trần Căn Sinh đột ngột đập bàn một cái. Cả quầy lễ tân đều bị vỡ tan. Nhân viên lễ tân sợ đến mức chạy trốn. Trần Căn Sinh chỉ vào cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, đó là một đứa trẻ 15 tuổi, nếu có chuyện gì xảy ra, khách sạn các người phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Nhân viên lễ tân run rẩy nói “Dạ, ở phòng 509 ạ.” Trần Căn Sinh lập tức đi thang máy lên tầng 5.
Một cước đạp văng cửa phòng. Lúc này, người đàn ông kia đang ôm vai Vương Viên Viên nói chuyện. Trần Căn Sinh một tay túm lấy hắn, tức giận nói: “Muốn chết, lại dám dụ dỗ trẻ vị thành niên.” Nói rồi, Trần Căn Sinh đưa tay tát một cái. Một tát này làm tên mặt người dạ thú kia rụng hết cả hàm răng.
“Ô ô…” Tên mặt người dạ thú chỉ vào Trần Căn Sinh, không thốt nên lời. Trần Căn Sinh túm lấy Vương Viên Viên nói: “Đi theo ta.”
Vương Viên Viên hất tay Trần Căn Sinh ra, bướng bỉnh nói: “Anh là ai chứ, dựa vào đâu mà quản tôi, tôi không cần anh quản.” Trần Căn Sinh kinh ngạc nhìn Vương Viên Viên. Sau một hồi sững sờ, Trần Căn Sinh mới hiểu, có lẽ Vương Viên Viên đang ở tuổi nổi loạn. Trần Căn Sinh kéo Vương Viên Viên: “Bố mày là hội trưởng hội Ái Tâm! Đi theo bố mày!” Trần Căn Sinh cứng rắn kéo Vương Viên Viên rời khỏi khách sạn. Nhét con bé vào xe.
“Cái xe nát gì thế này?! Ối.” Vương Viên Viên khinh thường nói. Trần Căn Sinh đang lái chiếc xe Volkswagen của Trương Đức soái, chỉ đáng hơn chục vạn tệ. Trần Căn Sinh hỏi: “Gã kia ba mươi mấy tuổi rồi, con không biết tự trọng sao.”
“Hắn có tiền, lúc trước ở nhà, mỗi tháng cho con 500 tệ tiền tiêu.” Trần Căn Sinh cười nhạt: “500 tệ là mua được con sao? Con đúng là dễ dãi đấy.” Vương Viên Viên quát: “Anh đang nói mẹ anh đấy, tại sao tôi lại không biết tự trọng chứ? Mẹ tôi ly dị rồi, bố tôi thì bị liệt ở nhà, tôi cần số tiền đó, mà hắn cũng ly dị rồi, tôi thích đó.”
“Con không cần phải ngốc như thế.”
“Tôi không cần anh quan tâm, nếu muốn quản tôi, thì mỗi tháng anh cũng phải cho tôi 500 tệ, hắn còn lái xe lao vụt, ở kinh đô còn có nhà đấy.”
Trần Căn Sinh dừng xe lại, lôi Vương Viên Viên ra ngoài.
“Anh làm gì đấy!” Ùng… ùng… Một chiếc siêu xe thể thao Bugatti dừng lại bên đường. Một thanh niên mặc vest đưa chìa khóa xe cho Trần Căn Sinh: “Thiếu gia, xe của ngài đây ạ.”
Trần Căn Sinh đưa chiếc chìa khóa xe Volkswagen cho hắn. Vương Viên Viên nhìn thấy chiếc xe thể thao cao cấp như vậy, kinh ngạc thốt lên: “Oa, đây là xe của anh sao?”
“Đúng vậy, của bố mày đấy, không phải con nói bố mày không có tiền sao? Hôm nay bố mày cho con thấy, bố mày có nhiều tiền như thế nào, lên xe đi.” Trần Căn Sinh kéo Vương Viên Viên vào xe Bugatti.
Trần Căn Sinh đắc ý cười: “Cho con trải nghiệm một chút cảm giác bị ép vào ghế nhé.” Rầm. Chiếc Bugatti rồ ga rời đi, lao vun vút trên đường phố phồn hoa của kinh đô. Người đi đường hai bên nhao nhao lấy điện thoại ra quay phim, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Lòng hư vinh của Vương Viên Viên được thỏa mãn tột độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận