Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 25: Đưa ngươi một con biểu

Chương 25: Tặng ngươi một chiếc đồng hồ
Tiệc sinh nhật của Trần Diệp Hào được tổ chức tại một nhà hàng có tiếng ở Thượng Hải, nhà hàng Xuyên Thái. Khách mời đều là bạn bè thân thích của hắn. Trần Căn Sinh cũng đưa Cao Sóc đi dự tiệc. Trên đường đi, Cao Sóc cứ đứng ngồi không yên: “Căn Sinh, ta đi có thích hợp không? Dù sao hắn cũng đâu có mời ta.”
“Có gì không thích hợp, ta là cha của hắn.”
“Vậy chúng ta có phải nên mua quà gì không?”
“À, ta lấy một chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập đồng hồ của tỷ ta tặng cho hắn, dù sao ta cũng không thích đeo đồng hồ.”
Cao Sóc kinh ngạc nói: “Ngươi biết hai chiếc đồng hồ của ngươi bao nhiêu tiền không? Để ta xem là cái nào đã.”
“Cái này.” Trần Căn Sinh đưa cho hắn một chiếc đồng hồ Bách Đạt Phỉ Lệ dây da cá sấu: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Bản 950 bạch kim, cái này 1.3 triệu.”
“À, coi như cũng được, cứ đưa cho hắn đi.” Trần Căn Sinh cảm thấy Trần Diệp Hào dù sao cũng là đàn em, không cần tính toán chi li những thứ này.
Cao Sóc vừa đếm trên đầu ngón tay vừa tính toán.
Trần Căn Sinh nghi ngờ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đang tính còn bao nhiêu ngày nữa là đến sinh nhật của ta.”
“Đồ ngốc.”
Hai người bọn họ đi taxi đến nhà hàng Xuyên Thái.
Trong phòng bao lớn đã có rất nhiều bạn học đến rồi, trong đó có cả hội trưởng Lưu Chí Hiên. Tình Nhã cũng bất ngờ xuất hiện.
Trần Căn Sinh và Cao Sóc, hai học sinh nghèo nhất trường vừa bước vào liền trở thành đối tượng bị mọi người trêu chọc.
“Trần Diệp Hào, tiệc sinh nhật của cậu bị hai người bọn họ làm tụt cả đẳng cấp rồi kìa.”
Trần Diệp Hào nghiêm túc nói: “Mọi người đều là bạn học, đừng có cay nghiệt như vậy.”
Lưu Chí Hiên liếc Trần Căn Sinh và Cao Sóc, châm chọc nói: “Trường chúng ta có cả Ngọa Long Phượng Sồ, hai cái kỳ hoa này đúng là mang đến cho trường mình không ít trò cười.”
Trần Căn Sinh cười cười: “Hôm nay là sinh nhật Trần Diệp Hào, ta không chấp nhặt với các ngươi, không có ý nghĩa.”
“Trần Căn Sinh, cậu không phải là đến tay không đấy chứ? Mọi người đều đã tặng quà cả rồi.”
“Lần này lại định tặng đặc sản nhà quê gì hả?”
Lời nói của các bạn học thể hiện rõ sự ác ý sâu sắc đối với Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh móc từ trong chiếc túi vải quân đội màu xanh ra một hộp đồng hồ đưa cho Trần Diệp Hào: “Đây là chị ta cho ta, ta không thích đeo đồng hồ nên coi như là quà sinh nhật của ngươi, ta nhất cáp cũng chưa từng đeo qua.”
Trần Diệp Hào thụ sủng nhược kinh nhận lấy đồng hồ, đám người nhao nhao thúc giục Trần Diệp Hào mở ra. Một chiếc Bách Đạt Phỉ Lệ mới tinh xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cái này……Đây không phải là chiếc Bách Đạt Phỉ Lệ bản bạch kim kia sao? Tôi vẫn muốn mua mà tiếc là đắt quá, đến 1.3 triệu lận.”
“Trần Căn Sinh cậu dám tặng đồng hồ trước mặt bọn tôi à, cậu đúng là gan lớn đấy, tưởng bọn tôi chưa từng thấy Bách Đạt Phỉ Lệ à? Hội trưởng nhà mình còn đang đeo một chiếc Bách Đạt Phỉ Lệ hơn chục vạn đây, cái của cậu chắc chắn là hàng nhái.”
“Nghe nói cậu rất giỏi làm ra vẻ, không ngờ lại không biết kiêng nể gì, dám tặng đồng hồ nhái trước mặt mọi người.”
“Haiz, nghèo một chút cũng không sao, chúng ta cũng hiểu cậu cố chen lấn muốn hòa nhập vào giới của chúng ta, có điều cách làm màu của cậu quá đáng rồi.”
Cao Sóc không đành lòng khi thấy Trần Căn Sinh bị bạn học châm chọc, lên tiếng nói: “Cái này là thật.”
“Nói xạo, một chiếc Bách Đạt Phỉ Lệ 1.3 triệu, nó có mua nổi chắc?”
“Tao còn chẳng mua nổi, nó mua được à?”
Trần Căn Sinh cũng không nổi giận, chỉ nhếch mép cười nói: “Khi nào ăn cơm?”
“Lập tức thôi, muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi.”
“Vậy ta không khách sáo nhé.”
Trần Căn Sinh cầm lấy thực đơn rồi một mạch gọi món.
“Cao Sóc cậu qua đây, Lão tử nói cho cậu biết, hôm qua tao cũng ăn ở đây, rất đã, mày muốn ăn món nào?”
Thực tế bọn họ đến đây tụ tập không phải để ăn, mà là để giao lưu kết bạn, có thể quen biết lẫn nhau, có ích rất lớn cho các công ty gia đình.
Trần Diệp Hào biết chiếc đồng hồ này chắc chắn không phải là hàng nhái, cậu ta mở ra đeo vào tay, càng nhìn càng thích.
Lưu Chí Hiên đánh giá chiếc đồng hồ, không vui nói: “Chỉ là một cái đồng hồ nhái thôi mà, nhìn cậu vui vẻ chưa kìa.”
“Hàng nhái hay không không quan trọng, chủ yếu là mình thích.” Trần Diệp Hào cũng không muốn nói ra thân thế của Trần Căn Sinh, cậu ta cũng không biết nhiều.
Tình Nhã cũng muốn biết chiếc đồng hồ này có phải là thật hay không, lên tiếng: “Chiếc đồng hồ này có phải là thật hay không, đến quầy chuyên bán đồng hồ hỏi một chút là biết ngay thôi.”
“Làm gì thế, Trần Căn Sinh tặng quà cho tao, dù là thật hay giả tao cũng thích, đi đến quầy chuyên doanh để giám định, như thế chẳng phải làm nó buồn sao.” Trần Diệp Hào lảng sang chuyện khác, chào hỏi mọi người ngồi vào bàn: “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta đi hát karaoke, được không?”
“Đề nghị này không tồi đấy, nhưng chúng ta đi Thiên Địa Triều có được không?”
“Ngọa tào, đến Thiên Địa Triều tiêu tốn không ít đấy, mỗi người tầm 3.000 tệ đấy.”
Lưu Chí Hiên vỗ vai Trần Diệp Hào nói: “Sợ gì chứ, tối nay cứ để Trần công tử trả tiền là được, đúng không? Nếu thiếu tiền thì tao cho mày mượn.”
Trong các cuộc tụ tập như thế này, chẳng ai muốn thừa nhận mình không có tiền cả.
Tối nay Trần Diệp Hào tổ chức tiệc sinh nhật, mẹ cậu chỉ cho cậu 100.000 tệ.
Lúc đầu chỉ cho có 30.000 tệ, Trần Diệp Hào liền lôi chuyện Trần Căn Sinh ra, nói rằng Trần Căn Sinh cũng muốn tham gia tiệc sinh nhật của cậu, mẹ cậu liền trực tiếp cho cậu 100.000 tệ.
Nhưng bây giờ còn muốn đi Thiên Địa Triều hát karaoke nữa thì 100.000 tệ này có lẽ không đủ.
Nên Trần Diệp Hào cắn răng cũng phải gắng gượng.
Các món Tứ Xuyên cay nồng, đủ sắc hương vị được dọn lên bàn.
Trần Căn Sinh muốn ăn thả ga: “Cho mười bát cơm.”
“Ngọa tào, Trần Căn Sinh cậu là heo à? Ăn nhiều vậy?”
“Cậu không thường ăn ở căn tin trường à, không biết cái tên này ăn cơm hung tàn cỡ nào đâu.”
Cơm được bưng lên, Trần Căn Sinh nói với Trần Diệp Hào: “Vậy ta không khách sáo nữa nhé?”
“Không sao đâu, cậu cứ ăn đi.”
Trần Căn Sinh từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn, khiến cho những bạn học chưa từng thấy qua vô cùng kinh ngạc.
“Cái này...Cái này, như quỷ chết đói đầu thai vậy.”
“Nhìn hắn ăn cơm mà thấy ngon miệng quá, làm mình cũng muốn ăn.”
Tình Nhã hai tay vẫn khoanh trước ngực, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ăn cơm cùng với loại người như này, đúng là mất giá.”
Trần Căn Sinh dùng đũa chỉ vào cô ta: “Mụ phù thủy kia, nợ tiền của Lão tử cũng nên trả rồi, đã hơn một tuần rồi đấy.”
Câu nói này khiến Tình Nhã hoảng loạn.
Một nam sinh nghi ngờ nhìn Tình Nhã: “Cậu mượn tiền của hắn à?”
“Không phải chứ, Tình Nhã cậu còn đi mượn tiền của Trần Căn Sinh à?”
“Tình Nhã cậu còn biết xấu hổ không thế?”
Tình Nhã nắm chặt tay thành đấm, hận không thể xông lên tát vào mặt Trần Căn Sinh mấy cái, giả bộ cười nói: “Sao có thể chứ, hắn có tiền gì mà tôi phải mượn chứ, hắn vẫn luôn theo đuổi tôi, mà tôi chưa đồng ý, cho nên mới nói là cho tôi mượn tiền thôi.”
Trần Căn Sinh chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút, dám mượn tiền của Lão tử, còn bày trò mỉa mai Lão tử.
Hội trưởng hội học sinh Lưu Chí Hiên lạnh lùng nói: “Nếu như cậu thật sự mượn tiền của Trần Căn Sinh, thì cậu không có tư cách ở trong hội học sinh nữa, tôi sẽ khai trừ cậu.”
Tình Nhã không ngừng giải thích: “Không có chuyện đó đâu, tên này là ghen tị vớ vẩn thôi, Trần Căn Sinh cậu đừng có ăn nói lung tung đấy, tôi biết cậu thích tôi, muốn theo đuổi tôi, nhưng cũng không thể dùng chiêu trò bẩn thỉu này được.”
Tình Nhã vừa nói, vừa dùng đôi mắt xinh đẹp của mình cầu khẩn Trần Căn Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận