Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 199: Thu mua học sinh

Chương 199: Thu mua học sinh
Trần Căn Sinh giảng toàn là chuyện tiền bạc, toàn là thực tế. Hắn không cho đám học sinh này "bánh vẽ".
“Hiện tại các ngươi ở trong trường học chưa cảm nhận được sự hiểm ác của xã hội, chứ trong xã hội, tiền có thể giải quyết 100% đau khổ, cho nên tranh thủ thời gian khi còn chưa quá muộn mà học hành đi.” Trương Húc Dương lại coi thường: “Ta học không vô được, trong đầu chỉ nghĩ đến chơi thôi.” Trần Căn Sinh chỉ vào hắn: “Ngươi có học hay không cũng không quan trọng, ta từ bỏ ngươi.” Trần Căn Sinh cũng nhìn ra, tên Trương Húc Dương này chính là một cái gai đầu, nhất định phải trị cho một trận.
“Cỏ! Từ bỏ Lão tử? Lão tử còn từ bỏ ngươi đấy, ai cùng ta đi quán net? Ta mời khách, đi.” Trương Húc Dương chuẩn bị bỏ học.
Những bạn học khác cũng ngọ nguậy muốn theo.
Trần Căn Sinh lắc đầu thở dài: “Bây giờ chỉ là thầy giáo từ bỏ các ngươi, nếu như các ngươi không lo học hành, cha mẹ các ngươi cũng sắp từ bỏ các ngươi đấy.” Lúc này, một đám thanh niên mặc âu phục giày da khiêng mấy thùng lớn đi tới phòng học.
Bọn họ để thùng xuống rồi rời đi ngay.
Trần Căn Sinh mở thùng ra, bên trong toàn là những chiếc iphone 12 mới nhất, trị giá cả vạn tệ.
“Đã ngươi dùng việc đi quán net thu mua bạn học, vậy ta cũng thử thu mua một chút.” Trần Căn Sinh cười tủm tỉm nói: “Ai quyết định từ nay về sau làm học sinh giỏi, người đó sẽ có cơ hội nhận lấy một chiếc iphone 12 mới toanh, điền vào cái bảng đăng ký này, lần thi sau, ai được hạng nhất, thưởng một vạn tệ, ai thi nhất toàn trường, ta giúp cha mẹ các ngươi trả hai năm tiền vay mua nhà.” Cả lớp đều sôi trào.
Từng con mắt mở to, không thể tin nổi nhìn Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh lời nói xoay chuyển, chỉ vào Trương Húc Dương: “Từ hôm nay trở đi, ai mà còn chơi chung với hắn, ta sẽ từ bỏ người đó.” Một nữ sinh hỏi: “Thầy ơi, nếu muốn thi nhất toàn trường thì sao?” “Vậy thì ta giúp cha mẹ các ngươi trả mười năm tiền vay mua nhà!” Vài ba câu liền thúc đẩy tính tích cực của toàn bộ học sinh.
Các học sinh tranh nhau xếp hàng lên bục giảng, nhận điện thoại, điền vào bảng đăng ký.
Trần Căn Sinh đắc ý nhìn về phía Trương Húc Dương: “Bây giờ ngươi có thể lên mạng được rồi đó.” Trương Húc Dương ngây người một lúc, mặt mũi bẽ bàng, mấy người bạn thân thiết của hắn lúc này tất cả đều đang nhận điện thoại, điền bảng đăng ký.
Giờ phút này coi như hắn có muốn nhận điện thoại, Trần Căn Sinh cũng sẽ không cho hắn nhận.
Trương Húc Dương hậm hực đi ra khỏi phòng học.
Một lát sau, Trần Căn Sinh nhìn bảng đăng ký trong tay, cười nói: “Nếu thành tích của các ngươi không đạt tới điểm số ta quy định, vậy thì điện thoại của các ngươi ta sẽ thu hồi lại, không cần nhiều lời, chúng ta bắt đầu vào lớp đi.” Các học sinh nhao nhao lấy sách giáo khoa ra.
Sách giáo khoa của bọn họ vẫn còn mới tinh, vì từ trước đến giờ chưa từng lấy ra học.
……………… Đến trưa thì hết, các học sinh học rất hăng say.
Bởi vì bọn họ phần nhiều cũng đều không hiểu, liên tục đặt câu hỏi.
Trần Căn Sinh cũng rất tích cực và kiên nhẫn giảng bài cho bọn họ.
Khi Trần Căn Sinh về trường, hắn vừa lòng thỏa dạ mà cười.
Trên tàu điện ngầm, Tân Viện Viện và Chương Dương rất không tán thành cách làm của Trần Căn Sinh.
Chương Dương khinh bỉ nói: “Trần Căn Sinh, ngươi nói khoác mà không cần bản nháp à, giúp học sinh trả hai năm tiền vay mua nhà, mười năm tiền vay mua nhà, dù cho ngươi có dùng bếp chung để kiếm tiền, thì tiền cũng đâu phải của ngươi, thật là giỏi làm màu.” Tân Viện Viện nói: “Ngươi làm như vậy, chỉ làm hư những học sinh đó, sớm dạy cho bọn chúng biết cúi đầu trước tiền tài.” “Chúng ta tân tân khổ khổ học đại học, vì cái gì? Chẳng phải cũng là vì tiền sao? Đừng có nói chuyện mơ mộng với ta.” “Ngươi thật là coi đây thành sự nghiệp, đi cho có thôi.” Trần Căn Sinh vẻ mặt thành thật nói: “Ta coi chuyện này như một việc rất quan trọng, ta không quản các ngươi làm thế nào, tóm lại đừng có quấy rầy ta là được.” Chương Dương nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: “Con mẹ nó ngươi có một chút tố chất của thành viên Đoàn hội không vậy? Không tôn trọng chi bộ đoàn, có tin ta khai trừ ngươi không?” “Khai trừ thì tốt.” Trần Căn Sinh không hề lo lắng nói: “Ta chỉ làm tốt việc của ta, chẳng lẽ ta làm không đúng sao?” Bọn họ đều là đi cho có lệ, mà Trần Căn Sinh lại cần mẫn.
Điều này khiến bọn họ đều cảm thấy mình thật giả tạo, ra vẻ ta đây lắm, nên đều thẹn quá hóa giận.
Tân Viện Viện nói: “Chi giáo, phải hiểu được phương pháp.” Trần Căn Sinh nói: “Ta còn muốn đi chi giáo trong núi lớn ấy, nếu mà ta học hành gấp, ta còn thực sự muốn đi.” Trở lại Kinh Đô Đại Học.
Trần Căn Sinh lại đi xem thử cửa hàng bếp chung.
Việc kinh doanh rất tốt.
Trần Chi Hoa kéo ghế để Trần Căn Sinh ngồi.
“Tiểu gia, cậu tới đúng lúc quá, tớ vừa lên xong kế hoạch cửa hàng mới rồi, cậu xem qua chút đi.” Trần Chi Hoa bây giờ là phó chức trợ lý thân cận của Trần Căn Sinh, quản lý mọi việc của bếp chung.
Trần Căn Sinh xem một lần, hài lòng gật đầu: “Kế hoạch cửa hàng mới này của cậu không tồi, khu gia đình, khu tụ hội, phân chia rất có tính người.” Được Trần Căn Sinh khen ngợi, Trần Chi Hoa mặt mày hớn hở.
Trần Căn Sinh nói: “Ta ngược lại có một ý nghĩ chưa chín chắn, cậu nghe thử xem thấy thế nào.” “Được, cậu cứ nói.” “Chúng ta có thể mở rất nhiều bếp chung tạm thời, ví dụ như mở gần các công trường, ngoài vành đai thành phố Kinh Đô vẫn còn rất nhiều công trường, chúng ta có thể đi tìm các công ty xây dựng đó để bàn chuyện này, dựng những nhà tạm, áp dụng mô hình này của chúng ta vào, lại tăng thêm một số mô hình, ví dụ như bữa ăn nhanh bao tháng, một tháng mấy trăm tệ, một ngày ba bữa.” “Nếu làm vậy, chẳng phải sạp hàng của chúng ta sẽ trải quá rộng sao?” “Không hẳn, đăng ký một công ty thực phẩm, đưa nghiệp vụ bếp chung vào công ty thực phẩm, lấy hình thức công ty để phát triển tiếp, thống nhất thuê nhân viên, thuê đầu bếp.” Trần Chi Hoa hỏi: “Trước mắt chúng ta có 4,87 triệu tệ, thêm vào 3 triệu của Chu Tể Tể nữa, thì có thể đăng ký công ty, chỉ là số tiền này e là không đủ thuê địa điểm làm việc.” “Tạm thời không cần thuê văn phòng làm việc, hoặc là thuê một cái nhỏ cũng được.” “Vậy cũng được, mấy ngày này tôi sẽ đi làm thủ tục đăng ký.” Trần Căn Sinh và Trần Chi Hoa bàn bạc một chút về cửa hàng mới và chuyện công ty mới, bảy giờ tối thì về trường.
Trong ký túc xá.
Chỉ có một mình Đông Tử ở đó.
“Những người khác đâu?” “Từ sau khi bà chị cả của cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, bọn họ liền quên hết mọi thứ mà đi tiêu xài.” “Sao cậu không đi tiêu xài?” “Quê nhà còn có một đứa em không ra gì, tớ đã nhắn tin cho nó về chuyện mua nhà rồi.” Trần Căn Sinh ngồi xuống cảm khái nói: “Vẫn là cậu lo cho gia đình đó, đi, ta mời cậu đi ăn cơm.” “Cảm tạ lão thiết một bữa cơm.” Đang chuẩn bị đi nhà ăn thì Đông Tử dừng lại.
“Tiền của chúng ta làm gì mà tiêu vào nhà ăn chứ? Đi vào tiệm mình ăn nhiều đồ ngon.” “Có lý, đi.” Trần Căn Sinh lái chiếc xe đạp địa hình của mình cùng Đông Tử đi đến bếp ăn chung.
Ở khu nguyên liệu nấu ăn, hai người mua rất nhiều đồ, để đầu bếp trong tiệm xào ra sáu món.
Đông Tử trêu chọc: “Tự nhiên tớ nhớ ra một chuyện, cậu ăn nhiều như vậy, cơm lại miễn phí, tiệm của chúng ta có bị lỗ vốn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận