Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 341: toàn thôn hi vọng

Chương 341: Hy vọng của cả thôn.
Lễ quốc khánh đến.
Trương Đức Soái gia hỏa này đã tổ chức không ít các chị khóa trên cùng các em gái năm nhất, có chừng mười lăm người.
Mấy nam sinh chơi khá thân cũng được mời đến.
Trương Đức Soái cảm thấy đi về quê của mình thì nhất định phải sắp xếp mọi thứ thật chu đáo, thể hiện một chút tình nghĩa của chủ nhà.
Trần Căn Sinh đã sắp xếp một chiếc máy bay tư nhân đi Lỗ Tỉnh.
Toa Mã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, một chiếc túi du lịch lớn, bên trong chứa những đồ dùng cá nhân của nàng và cả rất nhiều đồ dùng để sinh tồn nơi hoang dã.
Trần Căn Sinh có chút bất ngờ: “Vệ sĩ của ngươi đâu? Còn có vị quản gia của ngươi nữa?” “Bọn họ đã đi trước một ngày rồi, bởi vì ngươi ở bên cạnh ta, bọn họ cũng rất yên tâm.” Trần Căn Sinh và Toa Mã trò chuyện rất nhập tâm, mấy nam sinh khác chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng, Toa Mã cười một tiếng nhíu mày cũng khiến đám nam sinh này thần hồn điên đảo.
Các nữ sinh thì muốn bắt chuyện với Trần Căn Sinh, nhưng nhìn thấy vẻ đẹp của Toa Mã, lập tức liền mất tự tin.
Trương Đức Soái nâng ly Champagne nói: “Các vị, ta đã nói trước với anh em họ của ta rồi, đã mua xong lều trại, còn mua một con cừu, mười con gà ta, cả nồi gang hầm ngỗng lớn nữa, thịt gà thịt vịt cá tất cả đều đã chuẩn bị xong, còn muốn để mọi người nếm thử bánh nướng ở quê ta, để các bạn trải nghiệm một chút cuộc sống thôn dã.” Thật ra hiện tại nông thôn đã thay đổi rất nhiều rồi, huống chi quê của Trương Đức Soái được coi là vùng đồng bằng, nhà nào cũng không phải nhà xí dột nát, nhà nào cũng là nhà lầu, chỉ là về chữa bệnh, giáo dục thì chưa thể nói đến mà thôi.
Trần Căn Sinh rất mong chờ cuộc sống như vậy, bởi vì hồi nhỏ hắn từng sống ở trong núi, biết rõ núi lớn thôn quê mới là nơi vất vả nhất.
Máy bay bay hai tiếng thì đến Lỗ Tỉnh.
Trương Đức Soái lại bao hết sáu chiếc taxi để đi đến quê của mình, cách đó 200 cây số.
Trên đường đi, điện thoại của Trương Đức Soái liên tục đổ chuông.
Hắn là niềm kiêu hãnh của thôn bọn họ, cũng là niềm kiêu hãnh của huyện bọn họ.
Đạt hạng nhất toàn huyện và thi đậu vào Kinh Đô Đại Học, hiện tại vừa kinh doanh mở công ty vừa đi học, tài sản hơn trăm triệu, tin tức này đã sớm lan truyền khắp mười dặm tám thôn.
Trong huyện còn đăng tin về những việc làm của hắn.
Trương Đức Soái gần 20 tuổi đã xuất sắc như vậy, đây chính là tấm gương điển hình cho thanh thiếu niên của mười dặm tám thôn noi theo.
Chủ đề trà dư tửu hậu của dân làng, các thanh niên trong thôn khi vừa nhắc đến Trương Đức Soái trên bàn rượu đều giơ ngón tay cái lên.
“Trương Đức Soái ở thôn ta có ai không biết sao? Hồi bé ta còn đánh nhau với nó đấy.” “Người anh em này của các ngươi lợi hại thật đấy, người anh em đó có tiền, ai có ai ở thôn ta trâu bò như Trương Đức Soái kia không? Nhà ta với nhà nó là hàng xóm vách tường, hồi bé thường hay chạy theo sau mông ta chơi.” Cho nên, tin tức Trương Đức Soái về thôn đã sớm lan truyền khắp mười dặm tám thôn.
Thôn trưởng dẫn theo một đám dân làng ra cửa thôn đón bọn họ.
Trương Đức Soái gọi điện thoại về thôn, nói rằng người quý nhân trong cuộc đời hắn muốn đến, không có người này thì không có Trương Đức Soái ngày hôm nay.
Trong huyện nhận được tin tức, người thừa kế Trần gia ở Ba Thục đến rồi!
Còn dẫn theo các nhân viên quan trọng trong huyện đến Trương Gia Thôn.
Các cán bộ cốt cán cấp huyện, cấp trấn, cấp thôn đều ở ngoài cửa thôn mong ngóng và chờ đợi.
Huy động lớn như vậy, bày ra một màn phô trương như thế, cũng không chỉ là biểu hiện nhiệt tình, mà chủ yếu là muốn để Trương Đức Soái, đặc biệt là vị đại thiếu gia của Trần gia Ba Thục này quyên góp một chút tiền, bỏ thêm chút vốn.
Mấy chiếc xe taxi lọt vào tầm mắt của mọi người.
Thôn trưởng vung tay: “Đi thôi!” Lập tức tiếng chiêng trống vang trời, pháo cũng nổ liên hồi.
Trần Căn Sinh và các bạn học của mình đều trợn tròn mắt.
Trương Đức Soái mặt mày hớn hở, cong môi cười nói: “Thôn chúng ta nhiệt tình, mọi người cảm nhận được chưa?” Các bạn học nhao nhao gật đầu.
Toa Mã thấy cảnh tượng này rất mới lạ, liền lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Ba vị lãnh đạo đại diện cho huyện, trấn, và thôn đều lần lượt tiến lên, thân thiết bắt tay từng người các bạn sinh viên đại học.
“Các cháu đều là ánh mặt trời lúc tám chín giờ, là rường cột của quốc gia, hoan nghênh các cháu đến với quê hương của chúng ta.” Sau một hồi khách sáo, cả đoàn được ba vị lãnh đạo cùng dẫn đi tham quan Trương Trang Thôn.
Thôn trang này thực ra cơ sở vật chất xây dựng cũng rất tốt, có đèn đường, đường xá rộng rãi, còn có cả một quảng trường nhỏ.
Thôn trưởng không quên khen ngợi Trương Đức Soái một chút: “Những đèn đường này, cả quảng trường đều là Đức Soái bỏ tiền ra làm đấy, quảng trường này được đặt tên là Quảng Trường Đức Soái.” Trương Đức Soái đắc ý cười cười.
Ngôi làng này chỉ có trường tiểu học, không có cấp 2, thôn trang không lớn, cũng có khoảng hai ba ngàn người.
Trong mắt Trần Căn Sinh thì ngôi làng này đã rất tốt rồi, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy những thôn trang nhỏ hơn ở trong núi lớn.
Bữa cơm đầu tiên của họ được tổ chức ở sân lớn của thôn, mời một đầu bếp nổi tiếng trong thôn, dọn ra một bàn đầy những món ăn phong phú.
Trần Căn Sinh nhìn mà thèm thuồng, toàn là những món ngon như gà ta xào, ngỗng om, canh gà hầm, thịt kho tàu cá, gà quay,...
“Đều là sinh viên cả, ai uống được rượu thì cứ uống một chút, không uống được thì uống đồ uống, chén rượu đầu tiên này ta xin thay mặt toàn thôn chào mừng mọi người đến với Trương Gia Thôn.” Thôn trưởng cũng rất nhiệt tình, uống cạn chén.
“Nào, mời mọi người ăn cơm.” Trần Căn Sinh vừa muốn cầm đũa, thôn trưởng đã lên tiếng: “Vị này chắc là quý nhân của Đức Soái rồi? Ta nhất định phải kính ngươi một chén.” Trần Căn Sinh được khen mà hoảng sợ: “Ngài quá khách khí rồi, ngài là người lớn tuổi, sao có thể mời ta rượu được chứ, chúng ta chạm cốc một cái nhé.” Một chén vừa vào bụng, vị lãnh đạo ở trấn lại nâng chén lên.
Trần Căn Sinh uống xong rượu của người ở trấn thì người trong huyện lại tiếp tục mời.
Thức ăn còn chưa gắp một miếng mà đã uống hết bảy tám ly rượu rồi.
Trương Đức Soái vội vàng can ngăn: “Mọi người đừng nhiệt tình quá, đều là người nhà cả, để ăn cơm trước đi.” Tục lệ của người miền Bắc chính là như vậy, trước kia còn nghèo khó, rượu ngon đều ưu tiên để cho khách uống trước.
Toa Mã gắp rất nhiều thịt cho Trần Căn Sinh: “Ta thấy những món ăn này đều rất có hương vị.” Thôn trưởng khiêm tốn nói: “Đầu bếp ở nông thôn tay nghề không cao, nấu ăn cũng chỉ ở mức bình thường, khẩu vị có khi ngọt có khi mặn không đều, mong các vị đừng chê.” Trần Căn Sinh gặm một miếng ngỗng om, liên tục tán thưởng: “Món này quả thực rất hợp khẩu vị.” Trương Đức Soái cuộn bánh nướng lại cho Trần Căn Sinh: “Đây là món chính chúng ta thường xuyên ăn, ai răng yếu thì đừng có ăn nhé.” Thôn trưởng nói: “Đãi khách quý sao lại cho ăn bánh nướng được, mọi người nếm thử thịt dê của chúng tôi xem sao, rất đúng vị đấy.” Cách chế biến thịt dê này làm Toa Mã ăn mà ghiền, ở chỗ nàng món thịt dê đơn giản chỉ là nướng thôi, rất đơn điệu.
Mà ở chỗ này có mấy món thịt dê, còn có cả canh thịt dê, không có bất kỳ loại gia vị nào, chỉ cần muối và bột ngọt, rắc lên một chút rau thơm, Toa Mã uống hai bát lớn.
Thôn trưởng hỏi Trương Đức Soái: “Đức Soái, lần này về ở mấy ngày?” “Còn chưa biết nữa, cái này phải hỏi họ, thôn trưởng có chuyện gì sao?” Thôn trưởng cười nói: “Thôn chúng ta không có gì vui cả, hay là đưa các bạn học của cháu ra huyện chơi, gần đây huyện của chúng ta cũng phát triển không tệ.” Vị lãnh đạo huyện hài lòng nhìn thôn trưởng một cái.
Có thể đi dạo một vòng trong huyện, rồi trong huyện lại sắp xếp một buổi tiệc, giới thiệu một chút tình hình của huyện, có lẽ sẽ còn kêu gọi được đầu tư gì đó.
Trương Đức Soái cũng nhận ra ý của bọn họ, thấp giọng nói: “Thôn trưởng, bọn cháu là đến nghỉ ngơi mà, chú đừng nhắc chuyện đầu tư làm gì, mất hứng cả ra, việc này cứ để cháu lo, chú đừng có bày ra những màn mời khách ăn cơm đó nữa.” Thôn trưởng nói: “Trong huyện đang có khó khăn, cháu là niềm tự hào của thôn, niềm tự hào của huyện, chẳng lẽ lại không thể hiện một chút sao?” Trương Đức Soái buông tay nói: “Cháu mới đầu tư vào một công ty thôi, không có nhiều tiền như vậy đâu.” “Ai bảo cháu bỏ tiền ra, chẳng phải có một vị thần tài ở đây rồi sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận