Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 208: Kêu ba ba

Chương 208: Gọi ba ba
Các thành viên muốn liên hoan, Trần Căn Sinh có thể hiểu được.
Trần Căn Sinh nói: “Được thôi, đợi các ngươi làm xong hoạt động từ thiện tiếp theo, chúng ta sẽ liên hoan, nhưng chi phí này không được lấy từ tiền từ thiện, cá nhân ta sẽ chi, mời tất cả thành viên.”
Tân Viện Viện ngạc nhiên nói: “Anh hiểu lầm rồi, ý tôi là mọi người mỗi người góp 50 tệ hoặc 100 tệ, cùng nhau đi ăn một bữa.”
“Mọi người cũng không dễ dàng gì, mỗi tháng cũng chỉ có 1500 tiền lương, tôi xin mọi người đi ăn ở quán Ba Thục Thái.”
“Hội trưởng, mời hết tất cả thành viên, đây là hơn hai trăm người đó, một mình anh mời khách, sẽ tốn rất nhiều.”
“Chúng tôi biết hội trưởng cùng Chu Tể Tể mở công ty Cộng Hưởng, nhưng lần này mời khách cũng không thể để một mình anh gánh hết.”
Trần Căn Sinh móc ra một xấp phiếu ưu đãi đầy 100 giảm 100 tệ: “Thấy không? Tôi có một vạn tệ phiếu ưu đãi này, đầy 100 giảm 100, ăn thoải mái.”
“Cái này…Khi nào có hoạt động vậy?”
“Sao chúng ta không hề hay biết gì vậy?”
“Cái quán Ba Thục Thái này thật là có khí phách.”
Các thành viên đều kinh ngạc thán phục.
Trần Căn Sinh nói: “Cho nên, cứ để tôi mời.”
Tan họp, Tân Viện Viện chặn Trần Căn Sinh lại, muốn nói riêng.
“Sao vậy?”
Tân Viện Viện do dự một chút, ngước mắt nói: “Chuyện này tôi không biết nên nói với anh thế nào, là do Chương Quang cầu xin tôi rất lâu, tôi thấy hắn thật đáng thương, nên muốn giúp hắn cầu xin anh tha thứ.”
Sắc mặt Trần Căn Sinh lập tức trầm xuống: “Tân Viện Viện, tôi cứu cô là vì hiệu trưởng cầu xin tôi, cô cho rằng tôi đến làm việc cùng cô, thì đã là bạn của cô sao? Chúng ta còn cách xa mức bạn bè.”
Một câu khiến Tân Viện Viện không thể phản bác được.
Trần Căn Sinh nói: “Làm tốt công việc của cô đi, loại người như Chương Quang không đáng để đồng tình.”
Nói xong, Trần Căn Sinh bỏ đi.
Tân Viện Viện lại thất vọng như một đứa trẻ mồ côi, nàng vốn nghĩ mình đã là bạn của Trần Căn Sinh.
Hôm nay nàng mới biết, trong mắt Trần Căn Sinh, nàng chỉ là một đồng nghiệp, một người bạn học.
Nàng muốn làm bạn với Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh mang lại cho nàng cảm giác rất an toàn, luôn cảm thấy khi ở bên cạnh người đàn ông như vậy, dù trời có sập xuống, Trần Căn Sinh cũng sẽ chống đỡ được, dường như trên đời này không có chuyện gì mà hắn không giải quyết được.
Hơn nữa hắn còn rất thần bí, từ sau khi Trần Căn Sinh chỉ một cuộc điện thoại đã hủy hoại tiền đồ cả đời của Chương Quang, Tân Viện Viện đã cố ý đến trung tâm chữa bệnh yêu âm để hỏi thăm, phát hiện Trần Căn Sinh không hề có bất cứ mối quan hệ nào với bệnh viện tư nhân cao cấp nhất cả nước này.
………………
Trường trung học cơ sở Đại Giao Khu.
Trần Căn Sinh làm giám khảo, lần này nhất định phải làm tốt công tác giám thị, bởi vì hắn muốn xem tài năng thực sự của các học sinh lớp 4 khối 2.
Trần Căn Sinh phát cho các em tấm che: “Để tránh các em đạo văn, điện thoại toàn bộ bỏ vào thùng này, thi xong rồi sẽ trả lại.”
Trần Căn Sinh thu điện thoại của các học sinh, phát bài thi xuống.
“Ta nói cho các ngươi nghe về chế độ khen thưởng, nhất toàn trường, 5 năm trả góp nhà, nếu không có nhà thì có thể lấy tiền mặt, nhất lớp, 1 năm trả góp nhà, nếu trong nhà không có mua nhà, trực tiếp cho các ngươi tiền mặt, nhất lớp thưởng một vạn tệ, thứ hai năm nghìn tệ, thứ ba ba nghìn tệ. Bắt đầu làm bài đi.”
Các học sinh yên lặng bắt đầu làm bài.
Trần Căn Sinh cảnh giác nhìn quanh mỗi học sinh.
Đề thi gồm tiếng Anh, đại số, ngữ văn... Buổi sáng thi ba môn, chiều ăn cơm xong sẽ thi tiếp.
Tại nhà ăn của trường.
Trần Căn Sinh vừa bưng khay cơm xuống, một nhóm học sinh đã xông tới.
Một nữ sinh đáng yêu hưng phấn nói: “Ba ba, con cảm thấy con có thể đạt được hạng nhất.”
“Ặc…Ở trường đừng gọi ba ba, gọi bí mật thôi.” Trần Căn Sinh giật mình, để học sinh gọi ba ba, chuyện này không thể gọi ở trường.
“Hì hì ha ha, ba ba, ba còn sợ người khác biết sao?”
Trần Căn Sinh đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Ta nhớ trước kia con thích trang điểm đậm mà, sao giờ lại để mặt mộc rồi? Nhưng mà mặt mộc của con cũng rất xinh đẹp đó.”
“Con đã không còn là thiếu nữ nổi loạn nữa rồi, con muốn làm một học sinh tốt, thi đậu đại học.”
Trần Căn Sinh hài lòng gật đầu: “Rất tốt, cuối cùng con cũng đã giác ngộ rồi.”
Một nam sinh nói: “Ba ba.”
“Dừng! Gọi thầy giáo!” Trần Căn Sinh bỗng cảm thấy lạnh gáy: “Chỉ con gái mới được gọi ta là ba ba, con trai gọi là thầy giáo.”
“Vâng, vậy cũng được, thầy Trần, mấy hôm trước chị của con ra một đề để con làm thử, con được 78 điểm.”
78 điểm, đối với những học sinh kém này mà nói đã là rất cao rồi, trước kia các em thậm chí còn không được 30 điểm.
Có thể đạt được thành tích như vậy, có thể thấy là đã rất dụng công cố gắng.
Trần Căn Sinh nói: “Tiếp tục cố gắng lên, 78 điểm vẫn chưa đủ để đạt được hạng nhất toàn lớp.”
Chỉ có đạt được hạng nhất toàn lớp, toàn trường mới có thể nhận được phần thưởng lớn.
Dựa theo mỗi tháng 10.000 tệ tiền trả góp nhà, một năm là 12 vạn, giúp gia đình giảm bớt một năm gánh nặng, còn gì có lợi hơn thế này.
Nữ sinh đáng yêu nói: “Ba ba, chờ cuộc thi lần này của chúng con xong, có thể dẫn cả lớp đi liên hoan không?”
“Cái này thì… ta có điều kiện, cả lớp các con hơn 30 học sinh, đưa các con cả lớp đi liên hoan sẽ tốn của ta không ít tiền đâu, cho nên phải đáp ứng điều kiện của ta, ta mới đưa các con đi liên hoan được.”
“Được, thầy nói đi.”
“Chỉ cần trong cuộc thi lần này lớp của các con có một học sinh tổng điểm dưới 200, ta sẽ không mời các con liên hoan.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Húc Dương.
Trương Húc Dương khẽ giật mình, bực tức: “Nếu tôi mà dưới 200 điểm, tôi sẽ mời cả lớp đi ăn cơm!”
Nữ sinh đáng yêu nói: “Chỉ cần anh không cản trở, anh sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Trần Căn Sinh nhìn thấy thái độ tích cực của các học sinh, vừa lòng cười nói: “Vậy chúng ta quyết định như thế.”
Buổi chiều, tiếp tục thi.
Hai ngày thi xong tất cả các môn.
Tan học, Trần Căn Sinh lái xe leo núi trở về Kinh Đô Đại Học.
Tại một nơi vắng vẻ, đột nhiên có mấy chiếc xe việt dã từ trong bóng tối lao ra.
Bao vây Trần Căn Sinh vào giữa.
Trần Căn Sinh hỏi: “Làm gì vậy? Muốn bắt cóc ta sao?”
Gần đây Trần Căn Sinh vẫn đang làm từ thiện, chính là vì gây dựng hình tượng cho mình, để các nguyên lão của Ba Thục Thương Hội thấy được hắn đang trưởng thành.
Hôm nay đột nhiên có mấy chiếc xe việt dã không thiện ý bao vây hắn.
Đây là đang ép Trần Căn Sinh động thủ sao.
“Hắc, biểu đệ.”
Lưu Tứ Đinh vậy mà xuống xe.
Trần Căn Sinh cau mày nói: “Sao lại là ngươi? Ngươi có thể tự mình xuất hiện, xem ra là không còn gì phải cố kỵ nữa rồi?”
“Ta vẫn rất sợ hãi, ngươi mạnh như vậy, sao ta có thể đánh thắng được ngươi chứ.” Lưu Tứ Đinh mặt cười bỉ ổi nói: “Ta nghe nói dạo này ngươi bận rộn, làm từ thiện rầm rộ cả lên, cứ làm tốt đi nhé.”
Lưu Tứ Đinh chặn đường Trần Căn Sinh chỉ để nói mấy lời này, khi rời đi, cửa sổ xe hạ xuống.
Trần Căn Sinh thấy rõ trong xe vậy mà có mấy nữ sinh lớp 4 khối 2 đang ngồi!
“Lão tử nói con mẹ mày, cho lão tử đứng lại!”
Trần Căn Sinh phóng xe leo núi đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận