Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 63: Thịt vịt nướng nhà nào mạnh

Chương 63: Quán vịt nướng nào ngon nhất.
Bốn mùa sau Tử Cấm Thành giúp dân làm giàu bằng món vịt quay.
Dương Thải Phi giật lấy menu từ tay Trần Căn Sinh: “Để ta gọi món, ngươi đừng có gọi lung tung.” “Keo kiệt thế.” “Ngươi không hiểu đâu, ta đảm bảo để ngươi ăn no căng bụng luôn.” “Vậy thì tốt, cứ gọi đi.” Dương Thải Phi nói: “Vịt Bát Bảo, ba con vịt nướng, một bàn đồ ăn vặt cung đình thập cẩm, ba phần bao tử, hải sâm om hành, chân vịt trộn mù tạt, tôm viên cây vải, một thùng móng giò heo.” Trần Căn Sinh cười thầm: “Nghe thôi đã thấy ngon rồi.” “Đủ ăn không?” Trần Tĩnh Tư nói: “Đủ rồi, nhiều quá đấy.” Dương Thải Phi cười khổ nói: “Hai bọn ta thì đủ, còn một tên heo nữa mà.” “Vậy làm năm con vịt nướng đi.” “Vậy năm con, thêm ba chai nước nữa.” “Được, xin quý khách chờ một chút.” Trần Căn Sinh xoa tay, kích động đến mức run cả chân: “Cuối cùng cũng được ăn vịt nướng thủ đô rồi, đúng là đáng công đi một chuyến.” Trần Tĩnh Tư cười nói: “Thải Phi học tỷ, làm chị tốn kém rồi.” “Không có gì đâu, các ngươi đến Kinh Đô, đương nhiên là để ta mời rồi.” Trong lòng Dương Thải Phi thì rất vui mừng, cuối cùng cũng có cơ hội cùng Trần Căn Sinh ngồi ăn cơm cùng nhau, như vậy về sau liền có thể có cơ hội dùng tài khoản của hắn để livestream bán hàng.
Nước uống được mang lên.
Dương Thải Phi nâng chén nước uống nói: “Chúc chúng ta ngày mai thi đấu thắng lợi.” “Cạn ly.” Dương Thải Phi lại nói: “Trần Căn Sinh ngày mai ngươi có thể trả lời thì trả lời, không trả lời được thì cứ bấm nút giành quyền trả lời là được, giúp bọn ta giành lấy quyền trả lời, còn lại cứ giao cho ta và Tĩnh Tư.” “Được thôi.” Vịt nướng được mang lên, khi Trần Căn Sinh chuẩn bị cầm đũa thì Trần Tĩnh Tư ngăn hắn lại.
“Cậu từ từ thôi, ăn từ từ thôi được không?” “Thật sao.” Dương Thải Phi cầm một miếng bánh tráng, đặt lên hành, dưa chuột, rồi cho thêm vịt nướng vào, cuốn lại chấm tương.
Trình tự vừa rồi làm Trần Căn Sinh nhìn đến ngây người.
“Vịt nướng ăn như vậy đấy, học được chưa?” “Ta thử xem sao.” Trần Căn Sinh làm theo chương trình vừa rồi của Dương Thải Phi, cho vào miệng nhai mấy cái, vẻ mặt lập tức trở nên phong phú: “Ngon quá, ngon quá đi mất, quá là ngon nha.” Dương Thải Phi “phụt” cười ra tiếng: “Cậu ăn cơm có thể đừng cảm thán nữa được không hả, nếm thử vịt Bát Bảo này, còn cả bao tử xào mà ta thích ăn nhất nữa.” “Ta đoán ngay là cô đang ở đây mà.” Một giọng nói vang lên, ngước mắt nhìn lên, thì thấy một thanh niên tuấn tú, áo quần chỉnh tề, mặc áo khoác dạ nam, áo len cao cổ trắng, rất có phong thái trai Hàn Quốc.
Thanh niên tuấn tú không hề khách khí ngồi xuống: “Hôm nay nghe chú nói cô về, gọi điện thoại cho cô cũng không bắt máy, ta biết ngay cô ở đây mà.” Dương Thải Phi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?” “Sao cô lại nói thế, ta tìm cô không phải vì thích cô sao.” Thanh niên tuấn tú này rất có mưu đồ, vừa vào cửa liền thấy Dương Thải Phi đang cười nói vui vẻ với một chàng trai đẹp trai, đây là nụ cười mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Cho nên, hắn ngồi xuống và bày tỏ thái độ trước, chính là muốn cho Trần Căn Sinh nghe thấy.
Nhưng chàng trai tuấn tú này đánh giá cao sự khát vọng tình yêu của Trần Căn Sinh, càng đánh giá cao tình cảm của Trần Căn Sinh dành cho Dương Thải Phi.
Nó còn không bằng miếng vịt quay béo ngậy kia nữa.
Dương Thải Phi khẽ giật mình, nhỏ giọng nói: “Anh nói linh tinh gì vậy, có chuyện gì thì nói nhanh đi, các bạn học của tôi đang ở đây.” Thanh niên tuấn tú đưa tay về phía Trần Căn Sinh, tỏ ra phong độ của một quý ông: “Chào cậu, ta là thanh mai trúc mã của Dương Thải Phi, ta tên là Diệp Ngôn, các cậu chắc biết Diệp Lương Thần chứ? Chiến thần của Long Vương điện đó, đó là anh trai ta.” Trần Căn Sinh chìa tay dính đầy dầu mỡ ra nắm chặt tay với Diệp Ngôn: “Ta tên Trần Căn Sinh, là bạn học của Dương Thải Phi.” Nói xong liền tiện tay cầm bánh tráng cuốn thêm vài miếng vịt nướng.
Diệp Ngôn mặt đầy vẻ ghê tởm lấy khăn giấy lau tay.
Dương Thải Phi nói: “Anh về trước đi, lát em ăn xong sẽ về.” Diệp Ngôn ôn nhu nói: “Mọi người ở nhà chờ cô đấy.” “Nói vô ích làm gì chứ? Anh về trước đi, nói với ba em là một tiếng nữa em sẽ về.” Diệp Ngôn đứng lên nói: “Vậy ta ở trong xe đợi cô một tiếng.” Đợi Diệp Ngôn rời đi, Trần Tĩnh Tư cười hỏi: “Thải Phi tỷ, đó là bạn trai chị hả? Hay là đính ước từ bé?” “Chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một người bạn chơi với nhau từ nhỏ thôi, tự mình đa tình thích chị đấy.” Dương Thải Phi liếc trộm Trần Căn Sinh đang cắm mặt ăn, nói tiếp: “Chị không có chút cảm giác nào với hắn.” Trần Tĩnh Tư buồn rầu nói: “Không thể nào, hai người thanh mai trúc mã, hẳn là có tình cảm sâu đậm chứ, còn em lại không có một cậu bạn trai nào lớn lên cùng em.” “Cũng bởi vì là thanh mai trúc mã, nên chị mới hiểu rõ hắn như vậy, trước kia khi nhà hắn còn giàu, mỗi ngày thay bạn gái như thay áo, còn thông đồng với vợ người khác nên bị đánh cho một trận.” Trần Tĩnh Tư ghét bỏ nói: “Đúng là tên cặn bã.” Dương Thải Phi thở dài: “Hiện tại nhà hắn sa sút rồi, nên mới ra sức theo đuổi chị, đương nhiên chị biết rõ hắn đang có ý đồ gì.” Lúc hai cô gái nói chuyện thì Trần Căn Sinh đã ăn hết năm con vịt quay rồi.
Còn những gì họ nói, Trần Căn Sinh căn bản đều không nghe thấy.
Ăn xong bữa cơm này, Trần Căn Sinh vừa lòng thỏa ý.
Sau khi Dương Thải Phi thanh toán, cô cười nói: “Vậy ngày mai gặp nhé, các cậu về bằng cách nào? Hay để chị đưa các cậu về?” “Không cần đâu, tụi em bắt taxi về được rồi.” Ba người tạm biệt nhau rồi ai về chỗ nấy.
..................
Hôm sau, buổi ghi hình của đài truyền hình.
Trường Kinh Đô Tứ Trung đối đầu với trường Tử Kim Quốc tế.
Đối diện với ống kính, Trần Căn Sinh vẫn còn hơi ngại ngùng.
“Hai đội đã chuẩn bị xong chưa?” “Đã sẵn sàng.” “Bắt đầu, xin nghe câu hỏi, ngày 31 tháng 10 năm 2009, cây cầu hầm ngầm kết hợp lớn nhất trên thế giới đã được khánh thành là cây cầu hầm nào?” A, Thượng Hải Trường Giang.
B, Trùng Khánh Trường Giang.
C, Nam Kinh Trường Giang.
D, Vũ Hán Trường Giang.
Trần Căn Sinh phát huy tốc độ nhanh đến kinh người, nhanh chóng ấn nút, giành được quyền trả lời: “A.” “Trả lời chính xác.” Trần Căn Sinh cong môi cười, trong lòng có một chút cảm giác thành tựu nhỏ.
“Xin nghe câu hỏi tiếp theo, khu vực Trung Đông được mệnh danh là ‘năm biển ba châu’, năm biển đó không bao gồm?” A, Biển Đen.
B, Biển Địa Trung Hải.
C, Biển Paolo.
D, Biển Đỏ.
Trần Căn Sinh lại giành được quyền trả lời: “B.” “Trả lời chính xác.” Trên khán đài, Bạch Nga dẫn đầu vỗ tay cho Trần Căn Sinh.
Dương Thải Phi và Trần Tĩnh Tư cũng trao nhau ánh mắt tán dương.
Câu hỏi càng ngày càng khó, đều là điểm yếu của Trần Căn Sinh, nhất là hóa học, sinh vật, toán học, đều là những môn Trần Căn Sinh rất kém.
May mà có học bá trường Tử Kim, một mình Dương Thải Phi gánh team, liên tục trả lời chính xác tám câu hỏi.
Trường Kinh Đô Tứ Trung cũng rất mạnh, luôn duy trì điểm số ngang bằng với trường Tử Kim.
“Câu hỏi cuối cùng, xin hai đội hãy nói ra một câu thơ có chữ thủy, trường Kinh Đô Tứ Trung xin bắt đầu trước.” Trần Tĩnh Tư cười một tiếng, câu hỏi cuối cùng này quả thật như được chuẩn bị riêng cho cô.
“Quân bất kiến Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai.” Trần Tĩnh Tư làm ra tư thế lên sân khấu, hào hứng ngâm câu thơ: “Sở vị Y nhân, tại thủy nhất phương.” “Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba.” Trần Tĩnh Tư cảm thấy bọn họ ngâm thơ mà không có chút tình cảm nào, chọn câu thơ cũng rất đơn giản nên khinh thường cười một tiếng: “Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận