Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1033 Trần đại tỷ tại phi thuyền vũ trụ bên trên mang thai

Chương 1033: Trần đại tỷ mang thai trên phi thuyền vũ trụ
Trong cơn giận dữ mắng mỏ của Trần Căn Sinh. Hiên Viên Thắng Nguyệt khóc sướt mướt kể lể. Bất quá cách nàng kể lể đương nhiên có lợi cho nàng nhất.
"Năm đó ta trúng mai phục hạt tử vương, chính là những quái vật cấp cường giả kia, trúng độc của bọn chúng, áp chế ta. Bọn chúng muốn ra tay với ngươi, ta cản bọn chúng lại, không ngờ liền trúng độc của chúng. Vì giải độc, ta bất đắc dĩ phải dùng độc trị độc, mới dẫn đến như vậy."
Hiên Viên Thắng Nguyệt kể công của mình vô cùng to lớn, vì Trần Căn Sinh mà một mình gánh chịu tất cả.
Trần Căn Sinh nghe những lời này, cũng chùn bước, vốn dĩ muốn hỏi tội. Nhưng lại cảm thấy Hiên Viên Thắng Nguyệt rất đáng thương. Trần Căn Sinh ôm lấy con gái, đau lòng hôn lên mặt nàng một cái.
Trần Thụ Miêu nói: “Ba ba, không được hung mụ mụ.”
“Ừm, không hung, ba ba nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Trần Căn Sinh đặt mầm nhỏ lên giường, đứng dậy nói: “Ta suy nghĩ cách khác.”
“Lão công, là ta có lỗi với ngươi.”
“Không sao, mọi chuyện đều qua rồi, ta còn phải cám ơn nàng, giúp ta tiếp tục chống đỡ nhiều chuyện như vậy.”
Trần Căn Sinh rời phòng, đi đến phòng thí nghiệm của Trần Căn Lâm.
Trần Căn Lâm bất lực, châm một điếu thuốc rít một hơi dài.
“Căn Lâm tỷ, cô hút máu của ta thử xem.”
“Máu của ngươi? Có gì đặc biệt sao?”
“Ta cảm thấy nó đặc biệt, máu của ta một khi phát huy, rất nóng, có thể nung đỏ da ta, ta cảm thấy có thể có tác dụng với mấy tế bào độc kia.”
Trần Căn Lâm dập tắt điếu thuốc: “Đi, thử xem.”
Trần Căn Lâm sắp xếp mấy bác sĩ lấy máu của Trần Căn Sinh. Sau khi lấy máu xong, Ảnh muội muội cũng đến.
“Nghe nói các ngươi đang lấy máu hả? Thử chút máu của ta đi, có lẽ có ích.”
Trần Căn Sinh bĩu môi nói: “Máu của cô có tác dụng gì chứ, dùng của tôi là được rồi.”
“Thêm một chút cũng không sao.” Nói xong Ảnh muội muội liền xắn tay áo lên để lấy máu.
Trần Căn Sinh nói: “Mọi người, chúng ta tính mạng liền giao cho các cô, nhất định phải nghiên cứu ra đó.”
Để trên đường đi có thể chữa bệnh, Điền Chân cố ý thành lập phòng thí nghiệm cho đội của Trần Căn Lâm, chuyên dùng để chứa đựng các loại dược phẩm. Tuy không đầy đủ nhưng cũng có thể trị liệu những bệnh thông thường.
Trần Căn Sinh đi vào phòng điều khiển xem tình hình.
Gần đây Điền Chân có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt, như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
Trần Căn Sinh nói: “Cô hãy về ngủ một giấc đi, đừng cố gượng ở đây, kiên trì thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc.”
Điền Chân lắc đầu nói: “Ta chỉ sợ không thể kiên trì đến lúc nghiên cứu ra thuốc. Khi ta còn sống, ngươi nhất định phải nghe ta, ta sẽ dạy ngươi cách điều khiển và chỉ huy chiếc phi thuyền vũ trụ này.”
“Đừng, ta cái gì cũng không hiểu, chiếc phi thuyền này không thể rời bỏ cô, cho dù đến hành tinh khác, ta còn phải nhờ cô giúp ta phát triển khoa học kỹ thuật.”
Điền Chân nở nụ cười khổ: “Biết đâu hành tinh kia lại có nền văn minh cao, khoa học kỹ thuật còn phát triển hơn chúng ta nhiều.”
“Cô đừng nói nữa, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Căn Sinh kiên quyết dìu Điền Chân về phòng, rồi để Trần Căn Lâm đến kiểm tra cơ thể cho Điền Chân, kê cho cô một ít thuốc.
Lại mấy tuần trôi qua.
Trần Căn Lâm hưng phấn tìm đến Trần Căn Sinh.
“Có hiệu quả rồi, máu của ngươi có hiệu quả! Cực kỳ hiệu quả.”
Trần Căn Sinh nói: “Nhanh lên, trước tiên tiêm cho Điền Chân một mũi.”
“Lý thuyết thì có thể, nhưng còn cần phải điều chế, trung hòa máu của ngươi.”
“Không kịp nữa rồi! Điền Chân sắp chết đến nơi rồi, hiện tại nghe ta.”
Trần Căn Lâm nghĩ nghĩ rồi nói “Vậy chỉ còn một cách, truyền máu cho Điền Chân, dùng máu của ngươi.”
“Không vấn đề gì, bắt đầu đi.”
Trần Căn Sinh mặc kệ nhiều như vậy, hắn nhất định phải đảm bảo Điền Chân có thể sống sót. Ống tiêm cắm vào cánh tay Trần Căn Sinh, bắt đầu lấy máu. Mặt khác, Điền Chân đang hấp hối nằm trên giường.
Trần Căn Sinh nhìn cô một cái, kiên quyết nói: “Căn Lâm tỷ, tuyệt đối đừng thương xót ta, cứ truyền máu đi, đến khi nào Điền Chân tỉnh lại thì thôi.”
Huyết dịch của Trần Căn Sinh mang tính chí dương, có thể tiêu diệt virus. Thực tế, từ khi chiến tranh hạt nhân bùng nổ, Trần Căn Sinh vẫn không hề có bất kỳ triệu chứng nào. Bức xạ hạt nhân ngược lại trở thành đồ ăn cho máu của Trần Căn Sinh. Khiến máu của Trần Căn Sinh càng nóng bỏng hơn.
Không đầy một lát. Điền Chân liền mở mắt.
Trần Căn Sinh mỉm cười nói: “Tỉnh rồi?”
Điền Chân thấy vậy, muốn ngồi dậy: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi, sao lại lấy máu của ngươi?”
Trần Căn Sinh khoát tay nói: “Đừng động, cả hai ta đều đừng lộn xộn, cô vẫn chưa hồi phục hẳn đâu.”
“Vậy cũng không thể lấy máu của ngươi để chữa bệnh cho ta.”
“Ta tình nguyện mà.”
Trần Căn Lâm đến kiểm tra một chút, kinh ngạc thốt lên: “Máu của ngươi thật là mạnh, bây giờ các tế bào độc trong người Điền Chân đã không còn.”
Trần Căn Sinh nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng ổn rồi.” Rút ống tiêm trên cánh tay Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh vận động một chút: “Ta thấy vẫn ổn, chút máu này với ta chẳng là gì cả.”
Điền Chân nói: “Thật sự xin lỗi, để ngươi đổ máu cứu ta.”
“Cô chính là phúc tinh của ta mà, ta không thể bỏ mặc cô được.” Trần Căn Sinh quay sang nói với Trần Căn Lâm: “Căn Lâm tỷ, cô nhất định phải tăng tốc độ, nếu ta cứ truyền máu cho bọn họ thế này, có khi rút cạn máu của ta cũng không cứu được.”
Trần Căn Lâm cười nói: “Dạo này ngươi nhớ ăn nhiều vào, bổ máu vào, sau đó sẽ lại rút một chút máu.”
Lại mấy ngày nữa trôi qua. Điền Chân cuối cùng cũng đã tinh thần phấn chấn, hơn nữa còn ăn ngon miệng hơn, sức lực còn mạnh hơn trước một chút.
“Trần tộc trưởng, huyết dịch của ngươi trâu bò quá, ta bây giờ cảm thấy mình tràn đầy sức lực để thoải mái dùng.”
Trần Căn Sinh cười nói: “Như vậy mới có thể khiến cô cả đời không bị bệnh tật.”
Ước chừng ba tháng. Đội của Trần Căn Lâm nghiên cứu ra một loại dược phẩm, được điều chế từ máu của Ảnh muội muội và máu của Trần Căn Sinh.
Trần Căn Lâm nói: “Ta thật là bái phục, máu của hai người các ngươi hòa vào nhau, đúng là thần dược a, bắt đầu đi.”
3000 người, hiện tại chỉ còn lại hơn 600 người, tất cả đều là chết vì trúng độc. Xác chết chất đống quá nhiều, Điền Chân không thể không mở một cửa khoang, thả những xác chết này vào không trung.
Chuyện phiền toái hết chuyện này đến chuyện khác. Vừa giải quyết xong chuyện trúng độc. Chưa được hai tháng. Trần Lão Đại vậy mà mang thai!
Trần Căn Sinh tức giận đến ngồi thụp xuống đất vò đầu bứt tai. “Đại tỷ à đại tỷ, cô, cô, cô bảo ta nói cô thế nào cho phải?”
Trần Lão Đại bĩu môi nói: “Trách ta à? Trên phi thuyền vũ trụ làm gì có bao.”
“Con của ai vậy?”
“Khụ khụ khụ.” Đứng ở cửa, một gã mặt mày hoảng hốt, râu ria xồm xoàm, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Trần Căn Sinh vừa quay mặt thì thấy Kim Chiến điện chủ của Quân Thần điện, đứng ở cửa ra vào.
“Ngọa Tào!” Trần Căn Sinh xông lên tóm lấy cổ áo hắn: “Mẹ kiếp, ngươi muốn chết phải không?”
Kim Chiến cười nói: “Đúng vậy, xin lỗi, nhất thời không kiềm chế được, uống hơi nhiều.”
Trần Lão Đại cố tình làm ra vẻ chẳng để ý nói: “Đánh chết hắn đi, ta sẽ bỏ đứa con.”
Thực ra, khi Trần Lão Đại biết mình mang thai, trái tim băng giá của cô đã trỗi dậy tình thương của người mẹ. Trần Lão Đại, người chưa từng xao động con tim, bây giờ muốn đứa bé này.
Trần Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ đều đứng ra phản đối.
“Không được bỏ, đây cũng là con cháu của chúng ta, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
“Rễ Sinh, đại tỷ cả nửa đời người đều vì gia tộc và vì ngươi mà hy sinh, ngươi không thể thông cảm cho đại tỷ một chút sao?”
Trần Căn Sinh buồn rầu nói: “Ta ngược lại rất muốn thông cảm, ta cũng đâu có nói để đại tỷ bỏ nó, chỉ là trên phi thuyền không có điều kiện này a.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận