Đệ Nhất Danh Sách

Chương 997: Hào Quang Vạn Trượng

Trong hành động lùng bắt lần này, nếu không có đám người Vương Uẩn, La Lam chung sức hợp tác, e rằng Chu thị thật sự sẽ thành công che giấu tất cả chân tướng.
Mà bây giờ, La Tông Nhân đột nhiên nói Dương An Kinh không phải vô tội, mặc dù nàng ở nơi đây nhưng không chịu cứu Giang Tự.
Điều này khiến tâm tình Nhâm Tiểu Túc có chút phức tạp.
Hắn nghĩ mãi không rõ, nếu Dương An Kinh đã an bài Hương Thảo cùng Đường Họa Long xuất thủ bảo vệ Giang Tự, vì sao chính nàng không ra tay.
Thế nhưng, nếu nói đứng ngoài quan sát là có tội thì Nhâm Tiểu Túc đã nhận ra có người muốn Giang Tự chết vẫn không làm gì, vậy chẳng phải cũng như nhau sao.
Nhâm Tiểu Túc đi đến trước mặt La Tông Nhân, nói:
"Còn gì muốn nói không?"
La Tông Nhân hắc hắc nở nụ cười:
"Không còn, giết ta đi."
Có điều Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, sau đó nói với nhân viên tình báo Tây Bắc:
"Trói hắn lên, cho hắn diễu phố thị chúng rồi đưa ra bên ngoài Lạc thành xử bắn.
Đương nhiên, nếu khi đó hắn vẫn còn sống."

La Tông Nhân ngồi trên ghế dựa cọ quậy:
"Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế? Cái gì ta cũng nói hết mà!”
"Nếu ngươi nói hết có thể khiến Giang Tự sống lại, ta sẽ thả ngươi.
Đáng tiếc không thể…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nói xong Nhâm Tiểu Túc rời đi tầng hầm rồi đi vào hoa viên như có điều suy nghĩ.
Trong tầng hầm truyền đến âm thanh tức giận chửi bới của La Tông Nhân.
E rằng người này không ngờ nội tâm Nhâm Tiểu Túc lại đầy thống hận như vậy.
Dù hắn đã khai hết vẫn không giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho hắn.
Kỳ thật lần này tới Lạc thành, Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ làm ác nhân, dùng thủ đoạn tà ác nhất để đối phó với đám ác nhân này.
Thời điểm hắn giải quyết tay súng bắn tỉa trên sân thượng khi vừa tới Lạc thành kia, hắn cũng hứa chỉ cần đối phương khai ra mình thuộc thế lực nào sẽ thả.
Chỉ là đối phương chưa kịp nói đã bị Bão Tâm Trùng giết chết.
Nhưng kỳ thật, dù hắn có nói thì Nhâm Tiểu Túc cũng không tha, không tha cho bất luận kẻ nào.
Lời hứa hẹn kia chỉ là lừa gạt mà thôi.
La Lam đi đến bên cạnh hắn:
"Kế tiếp ngươi tính làm gì?"
"Nợ máu, đương nhiên phải trả bằng máu…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Sau đó thì sao?"
"Về Tây Bắc đi, chỗ đó có rất nhiều người đang đợi ta… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Vậy ta tới Chu thị với ngươi, chờ ngươi báo thù xong, ta cũng nên về Tây Nam rồi… "
La Lam cười nói:
"Nghe nói tháng chín là mùa dưa chín ở Tây Bắc, đến lúc đó ta sẽ tới Tây Bắc tìm ngươi chơi."

"Ngươi không cần đi…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
Chu Kỳ ở bên cạnh cũng nói:
"Ngươi không thể đi Chu thị, hôm qua Khánh Chẩn đã gọi tới, kêu ngươi lập tức trở về.
Chuyện ở Lạc thành vốn hắn đã không muốn ngươi mạo hiểm, Chu thị lại càng không nên đi.”

La Lam sửng sốt một chút:
"Không được, sao ta có thể để Nhâm Tiểu Túc đi một mình chứ."

Lại thấy Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Yên tâm, ta không đi một mình, trợ thủ của ta đã đến."

Nhâm Tiểu Túc không nói trợ thủ là ai, La Lam cũng không hỏi.
La Lam nói chuyện khác:
“Đứa em trai kia của ta phòng ngừa chu đáo, lúc trước khi hắn còn là Ảnh Tử của Khánh thị đã bắt đầu xây dựng binh sĩ bí mật của riêng mình cùng cứ địa nghiên cứu bí mật.
Lúc ấy tất cả mọi người đều không hiểu vì sao, ngay cả cấp dưới tâm phúc của hắn vậy.
Nhưng ta vẫn ủng hộ hắn, vì ta biết cách nhìn của hắn xa hơn người khác một ít."

"Cuối cùng sự thật chứng minh hắn đã đúng.
Khánh thị không tha cho hắn, hắn chỉ có thể mà trở mình.
Sở dĩ ta sở dĩ nói vậy là muốn báo cho ngươi biết, từ hơn một năm trước Khánh Chẩn đã bắt đầu phòng bị Vương thị, từ lúc hắn vào quân doanh thì ngày càng trầm mặc, rất nhiều thứ hắn đều không nói được với người khác.
Trước kia hắn còn giải thích một ít lý do, nhưng hiện tại thì không.
Khi nãy ta nghe chuyện La Tông Nhân nhắc tới người máy nano, suy nghĩ cẩn thận ta mới nhận ra, hẳn Khánh Chẩn đã phòng bị AI của Vương thị từ lúc đó…”
La Lam nghiêm túc nói:
"Cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận Vương thị, thứ có thể khiến Khánh Chẩn như lâm gặp đại địch không nhiều."

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Ta nhớ kỹ rồi, cảm tạ đã nhắc nhở."

Trên thực tế, khi vật thí nghiệm làm loạn Tây Nam lúc trước, Khánh Chẩn chưa bao giờ để chúng vào mắt.
Mà bây giờ đối phương lại cẩn thận với Linh như vậy, khả năng cao Khánh Chẩn đã nhận ra loại nguy hiểm nào đó.
La Lam nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Tuy Giang Tự không phải bị Vương thị giết nhưng hắn ở Trung Nguyên vẫn vô cùng nguy hiểm.
Lúc gần đi, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Chung quy ta vẫn luôn cảm thấy ngươi cho Khánh Chẩn tất cả ánh sáng, vậy ngươi thì sao?”

La Lam cười giải thích:
"Loại người hết ăn lại nằm như ta.
Đi theo hắn vui chơi là được rồi.
Hắn mới là người nên hưởng hết thảy hào quang vạn trượng trong thời đại này.
Được rồi, ta đi đây!”
Nói xong, La Lam dẫn người Khánh thị rời khỏi Lạc thành.
Nghe nói Khánh thị đã phái một đội tinh nhuệ xuyên qua núi Tây Nam đến Trung Nguyên, phụ trách tiếp ứng La Lam.
Có thể nhìn ra, Khánh Chẩn rất lo cho an nguy của La Lam.
Trong loạn thế, có được tình nghĩa huynh đệ như vậy rất hiếm thấy.
Đợi La Lam rời đi, Nhâm Tiểu Túc một thân một mình đi đến hoa viên rồi gọi cho Vương Thánh Tri.
Điện thoại vang lên một tiếng đã có người nhận, Vương Thánh Tri đi thẳng vào vấn đề:
"Có phải ngươi muốn hỏi, lúc ấy vì sao Vương thị không cứu Giang Tự?"
"Không cần hỏi…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đứng trên lập trường Vương thị, Giang Tự xác thực chỉ là người bình thường không có bất kỳ lợi ích liên quan nào.
Các ngươi cứu hay không cứu đều là chuyện của các ngươi.
Hoặc nói, có thể phái Hương Thảo và Đường Họa Long qua cứu viện đã khiến ta không có lý do oán trách các ngươi rồi.
Nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi và ta không còn là bằng hữu nữa."

Nhâm Tiểu Túc cúp điện thoại.
Theo như lời Nhâm Tiểu Túc, Vương thị có cứu Giang Tự không đều là chuyện của Vương thị sự tình, cho nên hắn không có lý do gì để giết Vương thị cả.
Nhưng hắn không có cách nào chấp nhận chuyện này.
Đây là sự lựa chọn của hắn.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc nguyện ý chấp nhận ba điều kiện của Vương Thánh Tri một phần cũng vì tình nghĩa hai bên.
Mà Nhâm Tiểu Túc cũng nói chuyện rõ ràng với Vương thị, cũng nhận ra thiện ý khi chế tạo AI của họ.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước.
Giang Tự như một vết nứt giữa Nhâm Tiểu Túc và Vương thị, vô pháp bù đắp.
Nhâm Tiểu Túc gọi tới nhân viên tình báo Tây Bắc tới:
"Các ngươi rút lui khỏi đây, về Tây Bắc đi."

Nhân viên tình báo nghi ngờ nói:
"Thiếu soái, không phải ngươi muốn tới Chu thị à.
Chúng ta có thể đi cùng ngươi."

"Không cần…"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Báo thù cho Giang Tự không phải trách nhiệm của các ngươi.
Các ngươi không cần lấy thân mạo hiểm.
Trở về đi, ở Tây Bắc còn có người nhà chờ các ngươi."

Dương Tiểu Cận đi ra từ trong biệt thự, nhìn Nhâm Tiểu Túc:
"Vậy ta thì sao?"
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Ngươi đi cùng ta."

Dương Tiểu Cận nở nụ cười:
"Đúng vậy, lần này không đuổi ta đi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận