Đệ Nhất Danh Sách

Chương 630: Đánh Cờ

Khi Giang Tự kêu Nhâm Tiểu Túc tới phòng giáo viên, ánh mắt đám sinh viên nhìn hắn mang vẻ đồng tình vô hạn.
Nhâm Tiểu Túc đi cùng Giang Tự ngang qua sân trường.
Trong sân có sinh viên thấy được Giang Tự nên tôn kính chào hỏi, cũng rất tò mò người đi theo sau Giang Tự là ai.
Giang Tự chống quải trượng khập khiễng đi tới, cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Tên thật của ngươi là gì?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, hắn cũng không cần gạt đối phương làm gì:
- Nhâm Tiểu Túc.
- Là ngươi a…
Giang Tự cảm thán:
- Thế giới thật sự rất nhỏ.
Lúc trước ta thảo luận với người khác về ngươi.
Kết quả bây giờ ngươi xuất hiện trước mặt ta rồi.
- Tổng biên biết ta?
Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói.
- À, ngươi không biết à, ta là bạn tốt của Trương Cảnh Lâm.
Trong điện thoại hắn từng nhắc tới ngươi rồi…
Giang Tự nói:
- Bất quá ngươi không ở Tây bắc, tới Trung Nguyên làm gì.
Nghe nói đối với ngươi quyền lực chỉ là cặn bã.
Ta nghe ý tứ của Trương Cảnh Lâm, hắn muốn truyền chức Tư lệnh cho ngươi.
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc có cảm giác như cả thế giới đều biết hắn sắp tiếp nhận chức Tư lệnh vậy.
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ta tới Trung Nguyên tìm người.
- Tìm ai?
Giang Tự hiếu kỳ hỏi.
- Dương Tiểu Cận…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Cũng là sinh viên của ngài đó, bất quá ta vừa tới thì nàng đã rời đi rồi.
Bấy giờ, Giang Tự dừng bước, hăng hái nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi là người nàng thích à, xứng đôi.
Bỗng dưng hảo cảm của Nhâm Tiểu Túc dành cho Giang Tự tăng lên rất nhiều!
Hắn có phần tò mò hỏi:
- Cái gì mà người nàng thích, ngài hiểu rõ về nàng lắm hả?
- Đây cũng là một trong những tin đồn trong trường…
Giang Tự vui cười hớn hở:
- Ở đại học Thanh Hòa, Dương Tiểu Cận có rất nhiều người theo đuổi…
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày hỏi:
- Họ đâu rồi?
- Không biết lớn nhỏ, ngươi không biết khi người lớn nói chuyện không được cắt ngang à.
Làm sao, ngươi muốn đánh nhau với họ? Nơi này không phải trong rừng đâu…
Giang Tự nói tiếp:
- Ngươi nghe ta nói hết đã.
Lúc trước từng có nam sinh thổ lộ với nàng.
Nàng không đủ kiên nhẫn từ chối mãi nên đã bảo nàng có người thích, hơn nữa, người nàng thích còn không phải đóa hoa trong nhà kính ở đại học Thanh Hòa.
Nhâm Tiểu Túc giật mình, kỳ thật lúc trước hắn từng lo lắng, vạn nhất Dương Tiểu Cận tưởng hắn đã chết nên dần lãng quên hắn thì sao?
Nhưng hiện tại xem ra Dương Tiểu Cận không hề quên hắn, hơn nữa còn “tỏ tình” với hắn bằng một cách gián tiếp nữa.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
- Ngài là tổng biên làm việc lớn mà cũng thích nghe mấy chuyện bát quái của sinh viên à?
Giang Tự vui vẻ:
- Phóng viên nào mà không thích nghe chuyện bát quái? Chỉ cần là phóng viên đều sẽ có sự tò mò với mọi thứ, nhiệt tình đối với mọi vật.
Ai quy định tổng biên không được hóng chuyện hả
Giang tự tiếp tục đi về phía trước.
Hắn dẫn Nhâm Tiểu Túc tới một khu nhà, mở cửa phòng làm việc ra:
- Ta chỉ ở đây vào buổi sáng, buổi chiều sẽ quay lại tạp chí hi vọng.
Còn muốn nghe chuyện về Dương Tiểu Cận thì cùng đánh vài ván cờ với ta nào.
Nhâm Tiểu Túc vội vã vào nhà, thấy trong phòng chỉ có một cái bàn với hai cái ghế, trên mặt bàn là bộ cờ vua.
Giang Tự có phần hăng hái đánh giá Nhâm Tiểu Túc.
Cảm nhận đầu tiên của hắn với Nhâm Tiểu Túc chỉ tóm gọn trong một câu.
Thế nhưng hiện tại thì khác, sau khi biết được thân phận của Nhâm Tiểu Túc, Giang Tự cảm thấy có khá nhiều hứng thú với thiếu niên này.
Giang Tự rất muốn biết, rốt cuộc người Trương Cảnh Lâm chọn trong biển người có gì đặc biệt.
Tuổi của Giang Tự đã cao rồi, hắn vẫn luôn lo lắng sẽ để lại tạp chí hi vọng cho ai.
Ai có thể khiến hắn đủ yên tâm để truyền lại cơ nghiệp này.
Hắn tin tưởng Trương Cảnh Lâm, e rằng đối phương cũng gặp khốn cảnh như hắn.
Cho nên khi thấy có Trương Cảnh Lâm tìm được người có thể phó thác được, Giang Tự không khỏi thầm hâm mộ.
Cờ như người, Giang Tự muốn thông qua bàn cờ vua để nhìn thử xem Nhâm Tiểu Túc rốt cục là người thế nào.
Hai bên ngồi xuống ghế, Giang Tự để gậy qua một bên:
- Ngươi đi trước đi, bằng không lúc về lại mách với Trương Cảnh Lâm ta khi dễ ngươi.
Nhâm Tiểu Túc trầm ổn di chuyển một con cờ, Giang Tự ngây ngẩn cả người:
- Ngươi không biết chơi cờ vua à?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc hỏi:
- Sao ngài biết?
Giang Tự túc giận:
- Ta đã đánh cờ nhiều năm. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người vừa mở màn đã đánh con soái…
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Giang Tự bó tay, đánh cờ với người không biết chơi thì đánh cái rắm gì!
Có thể nhìn ra được, thiếu niên này thật sự không biết đánh cờ!
- Khục khục…
Nhâm Tiểu Túc có phần xấu hổ:
- Trước kia ta sống trong thị trấn, lưu dân không chơi cờ vua mà đánh bài tú lơ khơ.
Bất quá cũng có người biết chơi, tuy rất ít.
Thỉnh thoảng ta sẽ thấy họ chơi, nhưng không có cơ hội chơi lần nào.
Đừng nói cờ vua mà ngay cả bài tú lơ khơ cũng là sau này hắn mới học được…
Trước kia hắn đâu có thời gian để ý mấy thứ đồ chơi này, muốn sống thôi cũng đã rất khó khăn rồi.
Lúc này, Giang Tự hiếu kỳ hỏi:
- Trước ngươi nói ta biết xem, vì sao ngươi lại đánh con soái?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Ta cảm thấy con soái là con mạnh nhất.
Người mạnh sẽ núp phía sau để người khác bảo hộ, tránh có chuyện gì xảy ra.
Giang Tự nghe xong thì thẩn thờ, hắn thở dài:
- Bây giờ thì ta biết vì sao Trương Cảnh Lâm chọn ngươi rồi.
Đánh cờ cũng như là người, phải biết cách che giấu, cân nhắc lợi hại được mất, cân nhắc đạo đối nhân xử thế.
Nhưng đánh cờ thì không, ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Có rất nhiều người thích đi đường hiểm, có người thích đi đường chính. Đánh cờ là một cách thể hiện bản tâm.
- Được rồi…
Giang Tự nói:
- Ta cũng không dạy ngươi quy tắc chơi cờ vua.
Ngươi muốn đánh thế nào thì đánh, chịu không?
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Được.
Giang Tự nở nụ cười, có thể thấy được một ít về tính cách của Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả đúng lúc đó, Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi thua rồi.
Giang Tự buồn cười nhìn bàn cờ, hắn chưa đánh quân cờ nào sao mà thua được?
- Đây là xe pháo, bắn được cự ly xa.
Bắn một phát là bên ngươi chết hết rồi…
Nhâm Tiểu Túc giải thích.
Giang Tự:
- ….Đây là chiến tranh cổ đại, không phải hiện đại.
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Một lúc sau, Giang Tự nhìn Nhâm Tiểu Túc đánh loạn con tốt trên bàn cờ, một lần có thể nhảy năm sáu ô thì không nhịn được nữa:
- Con tốt đâu có cơ động được như vậy, ngươi đang đánh ẩu hả.
- Ta là con tốt trên chiến trường Tây bắc, ta có tính cơ động như vậy mà…
Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích.
Giang Tự sững sờ nhìn Nhâm Tiểu Túc nửa ngày không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể nói:
- Được rồi, dù nó có tính cơ động cũng không thể quay đầu lại, như thế khác nào là đào binh.
- Sao binh sĩ thì không được quay đầu?
Nhâm Tiểu Túc phản bác:
- Chiến thuật trên dưới chẳng phải chú ý quanh co đánh du kích à.
Nào có đạo lý chỉ được dũng cảm tiến lên, như vậy khác nào pháo hôi đâu, mạng của pháo hôi thì không phải mạng à? Trong lúc chiến đấu không được quay lại căn cứ nghỉ ngơi hả? Nếu không lùi về sau, đám Trương Tiểu Mãn đã sớm chết trên chiến trường rồi!
Giang Tự bối rối, việc này có quan hệ gì với Trương Tiểu Mãn, Trương Tiểu Mãn là ai?!
Giang Tự im lặng một hồi lâu, sau đó hất bàn cờ:
- Không chơi nữa!
- Được rồi…
Nhâm Tiểu Túc ngồi đàng hoàng nói:
- Vậy ngài nói về chuyện của Dương Tiểu Cận đi?
Giang Tự nghe xong thì tức không chỗ trút;
- Nói đi, ngươi muốn nghe cái gì?
- Ta muốn biết nàng còn nói gì nữa…
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc ngồi trên ghế nhu thuận nói.
- Nàng không nói gì nữa, người theo đuổi nàng tới một lại một.
Bất quá nàng chẳng để ý tới, vui không?
Giang Tự tức giận nói:
- Bất quá vì nàng bảo sinh viên Thanh Hòa đều là đóa hoa trong nhà kính nên đã mích lòng bạn học.
Quan hệ với các bạn học khác không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận