Đệ Nhất Danh Sách

Chương 972: Nhận Được Tin Tức

Vị tướng quân cường đại của quân đoàn viễn chinh chết rồi, đoán chừng chính vị tướng quân kia cũng không ngờ tới bản thân sẽ chết qua loa như thế.
Trong doanh địa quân đoàn viễn chinh có mấy ngàn mọi rợ cầm cự phủ vọt ra, muốn báo thù vì tướng quân của mình.
Ngay từ đầu, bọn họ chỉ nhận được lệnh tập kết, nghe nói là kẻ địch tập kích, sau đó mọi người lại nghe tướng quân đã bị địch nhân giết chết.
Mọi rợ trong doanh địa còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra đều cho rằng binh sĩ chủ lực Vương thị truy đuổi tới, tất cả mọi người đã chuẩn bị tinh thần chết cùng tướng quân.
Chuẩn bị hiến thân vì vinh quang của quân đoàn.
Thế nhưng khi họ rời khỏi doanh địa chỉ thấy được mỗi cái đuôi của đoàn tàu…
Mọi rợ có chút sửng sốt, thanh thế những người này to lớn như vậy, chỉ để bắn một phát rồi bỏ chạy? Vậy là sao a!
"Truy đuổi không?"
"Truy đuổi, phải báo thù vì tướng quân!"
P5092 nhìn quân đoàn viễn chinh ngày càng xa, hắn thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy cách chiến đấu này quá thật sự quá lưu manh rồi, hoàn toàn là chiếm tiện nghi người khác xong thì bỏ chạy.
Nếu tốc độ chạy của đoàn tàu hơi nước là 120 ki lô mét mỗi tiếng thì dù là mọi rợ cường đại cũng khó lòng đuổi kịp.
Dù có người có tốc độ sánh ngang với đoàn tàu hơi nước thì mấy người có thể kiên trì toàn lực chạy nước rút từ 10 phút trở lên? Chỉ cần chạy nước rút một phút đồng hồ đã đủ đem tới áp lực cực lớn cho tim phổi rồi.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc không tính để đoàn tàu hơi nước chạy quá nhanh, luôn duy trì tốc độ nhất định với đám mọi rợ, thậm chí còn dần giảm tốc nữa.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh hỏi:
"Sao lại giảm tốc độ, có phải tinh thần lực của ?"
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
"Không phải, giảm tốc độ là để mọi rợ cảm thấy chúng có thể đuổi theo đoàn tàu hơi nước, từ đó dần câu được chúng."

P5092 nhìn một bên mặt của Nhâm Tiểu Túc, hắn chợt phát hiện vị Thiếu soái này cũng rất phúc hắc.
Rõ ràng đang muốn đám mọi rợ đuổi theo trả thù này bị mệt chết.
Một khi thể lực đối phương không còn nữa, Nhâm Tiểu Túc nhất định sẽ quay đầu về thu hoạch chiến trường.
"Bất quá chúng ta không có đạn dược a…"
P5092 nói:
"Dù bọn họ chạy mệt, chúng ta trở về cũng chưa chắc giết được bao nhiêu.
Đương nhiên, khiến thể lực bọn họ suy sụp, tới cũng tốt cho binh sĩ truy kích của Vương thị."

Vừa dứt lời, không biết từ chỗ nào Nhâm Tiểu Túc móc ra hơn mười rương lựu đạn.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
"Đây cũng là hàng tồn cuối cùng của ta đó."

Vào lúc Nhâm Tiểu Túc dẫn dắt chiến lữ số 6 chiến đấu theo kiểu du kích này thì rốt cục binh sĩ Vương thị ở Đại Ngưu sơn cũng đã giành thắng lợi.
Ở chiến trường chính diện, binh sĩ chủ lực của Vương thị đánh trận này vẫn rất vất vả, hiện giờ cuối cùng đã đến thời khắc bọn họ phản công.
Chỉ thấy binh sĩ chủ lực của Vương thị chia ra ba con đường thẳng tiến về hướng bắc, một đường truy đuổi tàn binh của quân đoàn viễn chinh.
Bọn họ không chỉ muốn giết đám mọi rợ này mà còn muối đuổi về phía bắc, đánh giết sạch đám mọi rợ còn sót lại.
Trên đường truy kích, binh sĩ chủ lực tiến thẳng về phía bắc để tiêu diệt đám mọi rơ chạy trốn, kết quả tiếp tục như thế chừng 10 ki lô mét thì binh sĩ Vương thị thấy được đoàn tàu hơi nước chạy về phía họ, mấy ngàn binh sĩ của chiến lữ số 6 ngồi trên đó nói chuyện phiếm.
Bộ dáng rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có người đang đánh bài nữa!
Những người này mặc quân trang cũ nát, trên mặt vô cùng bẩn nhưng thần sắc lại nhẹ nhõm.
Trên bầu không khí khẩn trương của chiến trường, những binh lính này phảng phất như không phù hợp lắm…
Một màn này khiến binh sĩ chủ lực của Vương thị khó hiểu, một quan quân tiến lên đón đám Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc vừa cười vừa nói:
"Quân đoàn viễn chinh đã rút về phía bắc chừng 20 ki lô mét .
Các ngươi đuổi nhanh chút là kịp.
Bất quá vốn chúng có hơn 3 vạn người nhưng ta đã giết được một nhóm rồi.”

Quan quân Vương thị nắm tay Nhâm Tiểu Túc:
"Cảm tạ Tây Bắc gấp rút tiếp viện, nếu không phải là các ngươi kiềm chế một nửa binh lực quân địch tại Tả Vân sơn, chỉ sợ chúng ta cũng không chống đỡ được, trước đó chúng ta đã chuẩn bị lùi về phía nam rồi.”

"Khách khí khách khí, đều là chuyện ta nên làm…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bây giờ các ngươi cứ nói cảm tạ trước rồi trực tiếp giảm thuế cho hàng hóa từ Tây Bắc chúng ta đi.
Chuyện này về sau sẽ có người tới Vương thị đàm đạo, nhưng trước mau nói cám ơn ta đi…”
Biểu tình quan quân Vương thị ở phía đối diện có chút co quắp.
Bây giờ không phải lúc nên hiên ngang lẫm liệt nói chuyện à.
Ví dụ như vì dân tộc đại nghĩa, vì sự đoàn kết của liên minh hàng rào chẳng hạn.
Sao lại nhắc tới mấy thứ thực dụng như thuế quan thế này.
Đại lừa dối ở bên cạnh nhìn Nhâm Tiểu Túc bằng ánh mắt khâm phục.
Hắn cảm thấy Thiếu soái thật sự ngày càng tiến bộ.
Trong tình huống vốn phải bày ra khí khái anh hùng lại mở miệng trực tiếp nói tới thuế quan, điều mà đại đa số người không mở mồm ra mà nói được…
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Được rồi, vậy không chậm trễ các ngươi nữa.”

"Bằng không các vị tới trụ sở Đại Ngưu sơn trước đi, chúng ta cũng có thể khoản đãi mọi người tốt hơn… "
Quan quân Vương thị nói.
"Không cần lãng phí thời gian làm gì, tất cả mọi người đều phải về đoàn tụ với người nhà nữa… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Đi mau đi, chúng ta phải về Tây Bắc.”

Quan quân Vương thị lần nữa nắm tay Nhâm Tiểu Túc:
"Được, chúng ta cũng có nhiệm vụ truy kích, vậy chúng ta cáo biệt tại đây."

Nói xong, tham mưu trưởng tham mưu cùng tác chiến bên cạnh quan quân cũng đi về phía trước, nắm tay cáo biệt quân Tây Bắc.
Kết quả, khi người cuối cùng nắm tay Nhâm Tiểu Túc, hắn đột nhiên sửng sốt một chút.
Một lát sau, binh sĩ Vương thị đuổi về hướng bắc, kết quả đi không bao xa bọn họ đã thấy được thi thể mọi rợ đầy đường.
Các quan quân Vương thị hai mặt nhìn nhau, vừa mới quân Tây Bắc nói gì nhỉ? Chỉ giết một chút? Đây là một chút sao?
Binh sĩ Vương thị quay đầu nhìn về phía sau, đoàn tàu hơi nước sớm đã không còn bóng dáng.
Lúc này, đoàn tàu hơi nước đi về hướng tây một lúc thì đột nhiên ngừng lại.
Đám P5092 đi tới đầu xe hỏi:
"Làm sao vậy Thiếu soái, sao lại dừng lại."

Đột nhiên P5092 thấy Nhâm Tiểu Túc cầm một tờ giấy nhỏ, kinh ngạc ngẩn người.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía P5092:
"Ngươi có còn nhớ chúng ta gặp nhau khi nào không?”

P5092 cười cười:
"Ngươi tìm ta mượn tạp chí hi vọng.
Sáng nào cũng tới rất đúng giờ.
Ta vừa đọc báo không được bao lâu thì ngươi đã tới rồi."

"Ừ…"
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
"Ta thích đọc tạp chí hi vọng.
Ta không có thế lực tình báo nên chỉ có tạp chí hi vọng mới giúp ta thấy rõ được thế giới này thế nào.
Hơn nữa ta cảm thấy nội dung của tạp chí hi vọng rất chân thật.”

P5092 cũng sững sờ, hắn không biết tại sao Nhâm Tiểu Túc lại đột nhiên nhắc về chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận