Đệ Nhất Danh Sách

Chương 703: Ám Toán


Khi Vương Uẩn đói bụng lần nữa thì nam nhân đưa 5 triệu lúc trước đoan chính lấy đồ ăn còn nóng hổi ra lôi kéo làm quen với lão Hứa.
Nhưng mặc kệ nam nhân trung niên nói gì thì lão Hứa cũng không trả lời chữ nào.
Thật ra lão Hứa không cách nào mở miệng nói chuyện, hơn Nhâm Tiểu Túc cũng thật sự mặc kệ người trung niên.
Người này một mình nói chuyện nửa ngày chỉ để bày tỏ hắn mong hai bên có thể hợp tác, sau đó hắn sẽ có hồi báo thích đáng.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, chuyện hồi báo trước nay Nhâm Tiểu Túc đều không quan tâm. Ai biết còn sống để “sau đó” hưởng không cơ chứ?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh yên lặng đánh giá người trung niên này. hắn vẫn luôn nghi ngờ, đối phương bỏ ra 5 triệu chỉ để lão Hứa đi cùng đội ngũ. Dù đối phương không làm gì nhưng Nhâm Tiểu Túc luôn cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản.
Nhâm Tiểu Túc để lão Hứa mặc kệ người trung niên. Tiếp theo, ba bữa một ngày người trung niên đều tới mời lão Hứa ăn.
Chỉ là người trung niên không biết lão Hứa chỉ là Ảnh tử không cần ăn cơm.
Những người khác thấy lão Hứa không đụng tới đồ ăn được cho thì trong lòng thầm nghĩ lão Hứa thật khó tiếp cận, lạnh lùng quá đi mất.
Duy chỉ có Vương Uẩn chứng kiến cảnh này thì hai mắt xanh lè…
Nửa ngày rồi Vương Uẩn không có gì bỏ bụng, dù hắn đã tới nơi đánh dấu năm sáu lần nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Bấy giờ đáy lòng của hắn đã chạm chìm tới tận cùng, hắn cảm thấy khả năng cao đám huynh đệ kia đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không có chuyện gì, hơn hai trăm huynh đệ không thể nào bỏ đi hết được, ít nhất cũng có một bộ phần trung thành tuyệt đối với hắn. Trừ phi đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vương Uẩn không giống những người khác trong tập đoàn, xem binh sĩ chỉ là đám kiến hôi. Hơn hai trăm người này vào sinh ra tử cùng hắn nhiều năm, sớm đã có cảm tình. Hiện giờ không biết sinh tử đối phương thế nào khiến Vương Uẩn thân làm trưởng quan không khỏi đau buồn, không cách nào dứt ra được…
Hơn nữa, thậm chí hắn còn chẳng biết ai đã giết huynh đệ của hắn nữa kìa.
Đương nhiên, lúc này Vương Uẩn vẫn chưa biết đám huynh đệ của hắn đang ăn uống no say ở gần Chợ đêm. Hai ngày nay đám huynh đệ kia sống rất sung sướng, dù sao họ cũng chẳng có việc gì để làm.
Vương Uẩn nhìn đồ ăn đặt bên cạnh lão Hứa thì yên lặng nuốt từng ngụm nước bọt. Không phải hắn không có tiền đồ mà là khi cơn đói tới thật sự rất khó kiểm soát.
Núi Thần Trì rất kỳ quái, xung quanh chẳng thấy vậy sống gì. Trừ loại sinh vật kỳ dị như nhện khổng lồ thì dường như hệ sinh thái tại đây đang bị mất cân đối trầm trọng.
Trước kia vẫn thường có tình huống này, ví dụ mấy năm trước phía nam Chu thị có thủy sản phong phú hay hàng rào 73 của Chu thị nằm giữa nơi giao nhau của ba con sông lớn.
Kết quả gián điệp Vương thị vụng trộm bỏ vào sông ngòi Chu thị một lượng lớn cá ăn thịt và bèo tây xuống, khiến sản lượng thủy hải sản mấy năm nay của Chu thị suy giảm trầm trọng.
Lúc trước, vì chuyện này mà Chu thị từng lên báo mắng chửi Vương thị suốt nửa năm.
Hiện tại, nhện khổng lồ trên núi Thần Trì cũng là giống loài được lai tạo. Hơn nữa e rằng Hỏa Chủng từng cải tạo gen của nó, bằng không nó cũng chẳng thể nào phát triển tới mức không có thiên địch, biến Thần Trì thành một vùng núi hoang.
Lúc trước, Vương Uẩn từng phát hiện núi Ngũ Trại không có chim, kỳ thật chuyện này cũng là do nhện khổng lồ gây nên.
Đêm xuống trong nơi cắm trại, đống lửa được nhóm lên khiến sương mù dần mỏng hơn. Ít nhất trong phạm vi cắm trại, mọi người đều có thể nhìn rõ hai bên.
Vương Uẩn nằm trong lều, thông qua khe hở của màn vải mà nhìn đồ ăn bên cạnh lão Hứa.
Mãi tới đêm khuya vắng người mới đột nhiên có một luồng khí lưu bay về phía lão Hứa.
Mục tiêu của khí lưu không phải lão Hứa mà lặng lẽ cuốn lấy hai phần thức ăn. Bánh quy bay giữa không trung, nhẹ nhàng chui vào lều vải của Vương Uẩn.
Vương Uẩn vừa điều khiển năng lực của mình vừa quan sát lão Hứa. Lúc hắn phát hiện đối phương chẳng có chút phản ứng gì mới dần yên lòng.
Chung quy hôm qua hắn bị mặt nạ bạc ép trồng cây chuối, nếu chuyện trộm đồ ăn bị phát hiện thì thật sự xấu hổ chết mất.
Vương Uẩn nhớ lại, đã nhiều năm rồi hắn không quẫn bách như thế.
Bất quá chỉ khi sống sót hắn mới có thể điều tra xem tới cùng hơn hai trăm huynh đệ của hắn bị gì, hơn nữa còn phải báo thù cho họ!
Nghĩ tới đây, Vương Uẩn nhẹ nhàng lấy bánh ra ăn. Bấy giờ hắn dừng lại một chút, thầm nghĩ trong đây liệu có độc không?
Bất quá Vương Uẩn thật sự quá đói, hắn tự an ủi bộ dáng nam nhân kia như đang “liếm cẩu”, vừa nhìn là biết muốn nịnh bợ mặt nạ bạc, như vậy thì cần gì hạ độc, đúng không?
Chỉ là Vương Uẩn ăn xong lại cảm thấy không đúng lắm. Hắn vội vàng phun bánh quy ra. Nhưng lúc này thuốc tê đã bắt đầu có công hiệu, miệng hắn tê rần, đầu óc cũng dần hỗn loạn.
Vương Uẩn dựa vào chút ý thức cuối cùng nhìn bánh quy trong tay rồi nhìn lão Hứa:
- Ta đúng là…
Sau đó hai mắt hắn nhắm lại, mất đi ý thức.
Trong một lều vải cách Vương Uẩn không xa, nam tử trung niên đưa đồ ăn cho lão Hứa ngồi dậy từ trong lều, cầm lấy súng ống đặc chế có đạn gây mê nhắm vào lão Hứa bằng ống ngắm tầm nhiệt để phòng ngừa lão Hứa phát giác ra hắn.
Các lều vải, không ai biết hắn đang làm gì cả.
Nam tử trung niên hiểu rõ, chỉ cần cảm nhận được đường đạn, siêu phàm giả như mặt nạ bạc hoàn toàn có thể né được.
Đối mặt với siêu phàm giả như thế nhất định phải cẩn thận.
Nam nhân trung niên bỗng kinh ngạc vì thông qua kính ngắm, hắn không thấy thân ảnh của mặt nạ bạc đâu cả!
Đây là sao, chẳng lẽ đối phương không phải con người? Hay là nói bên kia có khả năng ngăn cản tầm nhìn của ống ngắm nhiệt?
Bất quá nam nhân trung niên cũng không nghĩ nhiều. Hành động đêm nay của hắn nhất định phải thành công.
Đã đâm lao thì phải theo lao, nam nhân trung niên dứt khoát ngắn bắn dựa vào cảm giác. Khoảng cách hai bên chỉ chừng bảy tám mét, hắn không tới mức bắn hụt!
Chíu!
Đạn gây mê xuyên qua lều trại, bắn lên người lão Hứa.
Nhâm Tiểu Túc nằm trong lều mở to hai mắt, hắn không động đậy gì, chỉ khống chế lão Hứa ngã xuống đất.
Một khắc sau, nam nhân trung niên chạy tới chỗ lão Hứa, kéo lão Hứa đi vào rừng. Lực lượng này của đối phương chứng tỏ hắn là một siêu phàm giả.
Động tĩnh này đánh thức rất nhiều người. Vốn có người thức gác đêm chứng kiến cảnh tượng này nhưng không ai có ý xuất thủ cả.
Họ trơ mắt nhìn nam tử trung niên kéo lão Hứa đi, không ngừng chạy vào trong bóng tối.
Chỉ thấy nam tử trung niên lấy pháo sáng ra bắn lên trời. Qua vài giây, mọi người trong doanh địa liền hiểu, khả năng nam nhân trung niên này có viện quân đi theo!
Việc này càng khiến mọi người không dám tùy ý đi vào trong bóng tối cứu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận