Đệ Nhất Danh Sách

Chương 839: Sử Thượng Tối Cường Trang Bức Bác Sĩ Nhâm Tiểu Túc

Nói thật, không phải bác sĩ của trạm y tế thích xem náo nhiệt.
Chỉ là Ba Ngôi tới đây giúp áp lực của họ giảm bớt.
Hơn nữa mọi người nghe nói tốc độ cứu người của Ba Ngôi cực cao cùng phòng thí nghiệm vô trùng nhưng vẫn cứu được người, điều này khiến họ có phần không tưởng tượng nỗi.
Dưới điều kiện không có phòng vô trùng mà vẫn cứu chữa thành công, đây thật sự là chuyện lớn.
Kết quả khi tới xem thử, rất nhiều bác sĩ mới phát hiện tình huống nơi này không tệ như họ nghĩ.
Có vài bệnh nhân mới chỉ phẫu thuật được vài giờ đã có thể tỉnh lại nói chuyện phiếm.
Vì bệnh nhân quá nhiều nên không ít người chỉ được nằm ở hành lang.
Kết quả hàng lang bấy giờ toàn là âm thanh trò chuyện của bệnh nhân.
Một bác sĩ xốc chăn lên nhìn vết thương bệnh nhân, hắn kinh ngạc phát hiện miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy nên kêu y tá lại hỏi:
- Người này phẫu thuật xong khi nào?
- Bốn tiếng trước, bụng bị thương, ruột cũng bị chém đứt.
Vốn mọi người đã nghĩ không còn hi vọng, kết quả bây giờ thì đều ổn cả rồi….
Y tá nọ bất đắc dĩ nói.
Vừa nói xong, bệnh nhân bỗng lên tiếng:
- Này, trạm y tế các người có bài tú lơ khơ không.
Chúng ta rảnh rỗi nhàm chán, muốn kiếm gì đó giải trí…
Bấy giờ bác sĩ không khỏi kinh ngạc.
Bốn tiếng trước vừa mới giải phẫu xong mà bây giờ đã đòi đánh bài rồi?!
Ba Ngôi sao mà thần kỳ thế.
Không chỉ không để lại tác dụng phụ hơn nữa tốc độ khôi phục cũng rất nhanh!?
Xem ra vấn đề nằm ở chỗ thuốc mỡ màu đen kia rồi!
Bấy giờ, một bệnh nhân được đem tới trạm y tế, chiến hữu cao giọng hô lớn:
- Bác sĩ, mau cứu chiến hữu của ta!
Bác sĩ vừa mới xem tình hình bệnh nhân thấy Nhâm Tiểu Túc nhô đầu ra:
- Chỗ chúng ta vừa xong, dẫn hắn tới đây đi!
Bác sĩ nọ cạn lời, im lặng nửa ngày rồi hỏi:
- Y tá, phòng phẫu thuật của họ đã cứu chữa bao nhiêu người rồi?
- Bây giờ ta không có con số cụ thể…
Y tá đáp:
- Chỉ có thể nói hơn một nửa số bệnh nhân được đưa tới trạm y tế đều do họ xử lý…
- Quá lợi hại…
Bác sĩ cảm khái.
Giờ khắc này, bên ngoài phòng phẫu thuật của đám Nhâm Tiểu Túc có không ít người tụ tập.
Ngay cả người quản lý trạm y tế cũng chạy tới xem.
- Quá lợi hại, hiệu suất thật cao!
- Thứ thuốc màu đen hắn bôi cho bệnh nhân là gì thế?
Nhâm Tiểu Túc vừa thoa thuốc cho thương binh vừa cười giải thích:
- Là thuốc gia truyền nhà ta, rất hữu dụng.
Một vài y tá nhìn Nhâm Tiểu Túc, nhỏ giọng nói thầm:
- Hắn còn trẻ thật.
Trẻ như thế đã có thể làm phẫu thuật rồi.
Các người có thấy không, kỳ thật Vương Kinh cũng đang làm cùng hắn đấy….
Người sáng suốt đều nhận ra Vương Kinh chỉ phụ trách khâu vết thương, Mạnh Nam và Lương Sách phụ trách cầm máu, dùng dụng cụ gấp tạp vật khỏi vết thương, cuối cùng là Nhâm Tiểu Túc bôi thuốc.
Trong bệnh viện, bác sĩ trẻ tuổi muốn được vào phòng phẫu thuật không dễ.
Những người có thể tuyệt đối đều là minh tinh trong bệnh viện.
Đếm giờ cơn, người đưa cơm cho Nhâm Tiểu Túc thiếu chút nữa không lách vào phòng được vì quá đông.
Y tá muốn đích thân đưa hộp cơ cho Nhâm Tiểu Túc, kết quả lại bị Dương Tiểu Cận lấy đi, lạnh lùng liếc đối phương.
Y tá thầm nói:
- Làm cái gì vậy…
Kết quả Nhâm Tiểu Túc trực tiếp kéo khẩu trang xuống, bình tĩnh nói với đối phương:
- Ta là bạn gái hắn.
Y tá nhìn khuôn mặt tinh xảo của Dương Tiểu Cận, tự động rút lui…
Trước giờ Dương Tiểu Cận đội mũ lưỡi trai vì muốn che giấu dung mạo.
Mặt khác là không thích người khác dựa vào diện mạo đánh giá mình.
Bất quá bây giờ nàng đột nhiên phát hiện, gương mặt này có thể đẩy lùi rất nhiều kẻ địch, dùng rất tốt.
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn Dương Tiểu Cận một cái, cười:
- Rất có tính bảo vệ lãnh thổ nha.
Dương Tiểu Cận trợn mắt nhìn hắn:
- Mau khâu vết thương lại đi.
Vương Kinh vui vẻ:
- Hai người rất xứng đôi.
Sau khi tới trạm y tế, Nhâm Tiểu Túc làm liên tục hơn hai mươi tiếng chưa được nghỉ.
Vương Kinh đã sớm gánh không nổi để Tư Mã Cương tới thay thế cương vị của mình.
Tuổi của lão gia tử đã lớn, căn bản không thể phẫu thuật dưới cường độ cao nữa.
Ông thầm nghĩ, về sau vẫn còn phải làm tiếp, không thể vừa tới lại khiến bản thân mệt tới gục ngã.
Vì thế liền phân công, mỗi bác sĩ làm tám tiếng, mọi người cùng phối hợp với Nhâm Tiểu Túc chữa trị cho bệnh nhân.
Đợi Nhâm Tiểu Túc mệt hắn sẽ tự nói.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc làm việc suốt hai mươi bốn tiếng.
Các bác sĩ và y tá đổi mấy lượt, chỉ có Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận như người sắt không ngừng tay.
Tư Mã Cương và Lương Sách mệt mỏi ngủ thiếp đi trên hành lang.
Họ mệt tới mức ngủ như chết.
Nếu không phải tim còn đập, còn thở thì mọi người chắc tưởng họ đột tử cả rồi.
Mãi về sau, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận vẫn đang phẫu thuật.
Một màn này khiến những bác sĩ tự nhận mình trâu bò không khỏi kinh sợ ngây người.
Cuối cùng vẫn là Vương Kinh tới khuyên can:
- Đừng làm nữa, thân thể là tiền vốn của bác sĩ.
Ta biết người sốt ruột cứu người, nhưng người cũng đâu thể cứu hết người trong thiên hạ?
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận mới rời khỏi phòng phẫu thuật.
Khi Nhâm Tiểu Túc đi ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thấy mặt trời hôm nay có chút chói mắt.
Khi ánh ban mai rực rỡ chiếu lên người, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy toàn thân ấm áp, như đang được tái sinh.
Bấy giờ cung điện bỗng thông báo:
“Vì Ký chủ đã cứu vớt 188 người, giải tỏa thành tựu chăm sóc bệnh nhân, thưởng 2 điểm thuộc tính, phân phối tự do.”

Nhâm Tiểu Túc vui vẻ, nhanh chóng tăng điểm sức mạnh lên 15.5, tốc độ lên 15.1.
Một ngày một đêm này hắn thu hoạch gần ngàn cảm tạ tệ, giải tỏa một thành tựu mới.
Bất tri bất giác, tố chất thân thể Nhâm Tiểu Túc đã sắp bằng với lão Hứa.
Thế nhưng lúc hắn chuẩn bị nghỉ ngơi thì một nhóm thương binh được chuyển vào trạm y tế.
Nhâm Tiểu Túc không quay vào, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Dương Tiểu Cận ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi:
- Đang nghĩ gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Quá nhiều thương binh, phảng phất như cứu mãi không hết vậy.
Bên cạnh còn 3 trạm y tế nữa, dù là thế cũng không theo kịp tốc độ bị thương của binh sĩ.
- Không còn cách nào khác, chiến trang là thế…
Dương Tiểu Cận thở dài.
- Không được, tiếp tục như vậy bác sĩ ở các trạm y tế khác sẽ chịu không nổi…
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Chúng ta vụng trộm ra tiền tuyến đi!
Dương Tiểu Cận kinh ngạc:
- Để làm gì? Bây giờ chúng ta là bác sĩ mà.
- Giết kẻ địch.
Khi ấy thương vong sẽ giảm bớt.
Đây cũng xem như chăm sóc bệnh nhân đúng không? Chẳng lẽ đây không phải chuyện bác sĩ nên làm à?
Biểu tình Nhâm Tiểu Túc kiên định, dùng thái độ lương thiện nói ra những lời tàn nhẫn.
Dương Tiểu Cận cẩn thận suy nghĩ, đúng là không sai thật.
Hiện tại người bị thương không ngừng được đưa tới là vì kẻ địch quá hung tàn.
Nếu họ tiêu diệt bớt kẻ địch, vậy chẳng phải thương binh sẽ giảm bớt à!
Giờ khắc này, sử thượng tối cường trang bức bác sĩ Nhâm Tiểu Túc ra đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận