Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1068: Vu Sư Mai Qua

Nhâm Tiểu Túc có thể phát hiện khách không mời là vì hắn đã sớm thả lão Hứa ra.
Hơn nữa hắn ý thức được, kỳ thật ý thức phản trinh sát của áo bào xám không quá mạnh, bị lão Hứa theo dõi mà không phát hiện ra.
Đương nhiên, Nhâm Tiểu Túc sẽ không xem thường đối phương, đợi lát nữa động thủ vẫn phải dùng toàn lực.
Đối phương cách trạm gác chỉ còn 500 mét, con dê thấy Trương Cảnh Lâm rời đi chỉ còn Nhâm Tiểu Túc ở phía sau thì đoán được Vu Sư đã đến.
Lúc này hắn chút không sợ hãi, ngược lại còn có chút hăng hái đánh giá thiếu niên trước mặt.
Tuổi của thiếu niên này không lớn, hẳn chỉ mới mười tám mười chín tuổi, cơ bắp không vạm vỡ nhưng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Thời điểm Nhâm Tiểu Túc tóm lấy mình, hắn chẳng chút năng lực phản kháng, bàn tay của đối phương chẳng khác nào gọng kìm được làm bằng sắt thép.
Bất quá mạnh thế nào cũng không làm lại Vu Sư đâu.
Hiện giờ cứ điểm 178 cùng Vu Sư đều chưa hiểu rõ về nhau.
Nếu Vu Sư biết được sự tồn tại của Nhâm Tiểu Túc thì chắc không thể bình tĩnh như vậy đâu.
Đương nhiên, hiện tại học đồ dê càng chú ý tới một vấn đề, lúc nào dược hiệu mới thối lui?
Một người một dê cứ như vậy đứng trước cửa trạm gác, trạm gác trên chân núi, Nhâm Tiểu Túc đã thấy được thân ảnh màu xám đang nhanh chóng tiếp cận kia.
Trong quan sát của lão Hứa, đối phương không hề di chuyển bằng chính thể lực của mình.
Đối phương như được loại lực lượng quỷ dị nào đó giúp giảm bớt trọng lượng, cứ thế đi như bay cách mặt đất một chút.
Nhâm Tiểu Túc phải thừa nhận, tựa như Trương Cảnh Lâm nói, thủ đoạn của Vu Sư thật sự rất quỷ dị.
Hắn đứng trước cửa trạm gác yên lặng đánh giá đối phương, mà đối phương yên lặng đánh giá hắn dưới cái nón trùm màu xám.
Đợi Vu Sư tới gần, Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy trên người mình ngày càng nặng, dường như trọng lực xung quanh mình đang tăng lên.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía đối phương, chỉ thấy trong tay Vu Sư kia đang cầm một tảng đá màu trắng.
Hắn vừa vặn xuyên qua kẽ tay đối phương thấy được một phần hoa văn con mắt màu tím.
Trông hoa văn con mắt này sao mà quen thế?
Hắn dò xét món vũ khí thứ trong cung điện, trên hòn đá màu đen cũng có hoa văn màu tím y như vậy!
Hiện giờ Vu Sư hẳn đã dùng thủ đoạn nào đó để gây áp lực cho hắn, mà thủ đoạn này cũng phải nhờ vào tảng đá trên tay mới sử dụng được!
Bằng không đối phương sẽ rảnh tới mức nắm nó trong tay.
Chỉ trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc liền hiểu.
Khó trách vũ khí thứ ba lại là một hòn đá.
Lúc trước hắn còn nghĩ, tảng đá làm vũ khí kiểu gì, chẳng lẽ dùng nó ném chớt người te?
Hiện tại hắn mới hiểu, tảng đá kia là vũ khí của Vu Sư.
Manh mối đã liên kết, thuần thục thạch chắc chắn có liên hệ với Vu Sư!
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc hào hứng hơn.
Hiện tại hắn không có thời gian nghĩ tiếp, áp lực trên người hắn ngày càng lớn, sắc mặt của Nhâm Tiểu Túc dần trở nên nặng nề.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm giác có chút kỳ quái, đối phương cách hắn chừng 10m.
Ngần này khoảng cách thì chỉ cần chưa tới một phút hắn đã có thể giết đối phương.
Hơn nữa lão Hứa đang ẩn núp trong rừng.
Với tốc độ của lão Hứa, chỉ sợ chừng vài giây là bị Hắc đao xuyên qua từ sau lưng rồi.
Thấy đối phương không chút phòng bị, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy tên này chẳng khác nào một đứa nhỏ ngây thơ.
Rõ ràng là Vu Sư có sức chiến đấu cường đại trong truyền thuyết, sao lại ngu xuẩn như vậy?
Vu Sư quốc độ và cứ điểm 178 đã có 17 năm không khai chiến.
Mà 17 năm trước vẫn chưa có siêu phàm giả.
Dù có Kỵ Sĩ nhưng Kỵ Sĩ chưa bao giờ tham gia chiến tranh ở Tây Bắc.
Cho nên, đối phương vì tin tức không thôn nên không biết biến hóa hiện tại ở Trung Nguyên đúng không…
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc giả bộ thống khổ.
Cơ mà hắn không quá dùng sức.
Vì hắn cảm thấy với sức lực của đối phương, hắn chỉ cần dùng sức một chút là có thể tránh thoát rồi...
Chung quy, thời điểm nắm chắc thắng lợi trong tay, kẻ địch lại càng dễ nói lời thật lòng hơn.
Vu Sư nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Không cần vùng vẫy, dù là giác đấu sĩ mạnh nhất liền quốc cường cũng không thể thoát khỏi địa trói chi thuật này đây.”

Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói:
"Ngươi là Vu Sư?"
Vu Sư vừa cười vừa nói:
"Ngươi có thể gọi ta là Mai Qua đại nhân."

Nói qua, hoa văn con mắt trên tảng đá trong tay Vu Sư bỗng nhiên sáng rõ, Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn con dê bên cạnh hóa thành hình người.
Vu Sư nhìn học đồ mới thu nạp của mình có chút sửng sốt, cau mày nói:
"Dơ bẩn."
Học đồ cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình, vội vàng nói:
"Mai Qua đại nhân, là tiểu tử này hạ độc ta!"
"Nguyên lai là thế… "
Mai Qua gật gật đầu:
" Những người khác trong trạm gác đâu?"
"Không biết tiểu tử này làm sao phát hiện ra đại nhân tới nên đã kêu tiểu binh dẫn chủ nhân của hắn rời đi, bản thân thì lưu lại cản phía sau… "
Học đồ nói.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì sắc mặt cổ quái, bất quá hắn lập tức gia tăng động tác giãy giụa, vẻ mặt biến thành phẫn nộ, dùng việc này để che giấu ý nghĩ chân thật của mình...
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, có phải Vu Sư cùng tôi tớ của hắn có hiểu lầm gì không… Chẳng lẽ một màn hắn cõng Trương Cảnh Lâm bị đối phương nhìn thấy nên hiểu lầm?
"Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng tổn thương Trương tiên sinh… "
Nhâm Tiểu Túc giận dữ hét.
Chỉ nghe Mai Qua cười nói:
"Ngươi rất trung thành và tận tâm, thế nhưng chủ nhân của ngươi không dẫn ngươi đi cùng a, không lẽ đã từ bỏ ngươi?"
Nhâm Tiểu Túc dữ tợn nói:
"Ngươi thì hiểu cái gì, bảo hộ hắn là thiên chức của ta!"
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc giãy giụa càng mạnh hơn, địa trói chi thuật bị nổ.
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì nhanh chóng thu lực, thầm nghĩ địa trói chi thuật của Vu Sư cũng không có gì đặc biệt a? !
Mai Qua thấy thế thì biến sắc, lập tức tăng cường thuật pháp cho tảng đá trong tay.
Đợi cho Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể cử động một chút mới nhẹ nhàng thở ra.
Mai Qua cũng không tức giận, ngược lại sinh ra hứng thú vô cùng nồng hậu với Nhâm Tiểu Túc:
"Ngay cả địa trói chi thuật cũng thiếu chút nữa tránh thoát, so với giác đấu sĩ mạnh nhất trong vương quốc thì lợi hại hơn một chút!"
Nhâm Tiểu Túc không giãy giụa nữa, lạnh mặt nói:
"Chút tài mọn, ngươi dám buông thứ gông xiềng này ra mà quyết đấu cùng ta không?"
"Đầu óc ngu si… "
Mai Qua cười khẽ lên:
"Không bằng hai người làm giao dịch, thế nào?"
"Giao dịch gì?"
"Ngươi làm tôi tớ của ta, ta sẽ không truy sát chủ nhân của ngươi.
Coi như là cho ngươi một cái công đạo, thế nào?"
Mai Qua hỏi:
"Đương nhiên ngươi cũng có thể không đồng ý, thế nhưng ta tin tưởng chủ nhân của ngươi cũng vẫn chưa rời đi quá xa.
Ta chỉ cần nửa giờ là có thể lấy được trái tim của hắn về đây cho ngươi xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận