Đệ Nhất Danh Sách

Chương 984: Cách Sống Của Người Bình Thường

Sáng sớm hôm sau, khi hai người La Lam cùng Chu Kỳ lần nữa xuất hiện, mắt cả hai đều chuyển thành màu xanh tím.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc từng thấy rất nhiều siêu phàm giả chiến đấu.
Thế nhưng cảnh tượng hai siêu phàm giả người đấm ta đạp thì đây vẫn là lần đầu…
"Đi thôi, đi ăn cơm…"
Nhâm Tiểu Túc cố nén cười.
Sau trận khóc lóc ở cao ốc hi vọng, tâm tình Nhâm Tiểu Túc đã dần tốt hơn.
Dường như không còn tối tăm phiền muộn như khi vừa tới.
Người chết cũng đã chết.
Người sống phải tìm kiếm ánh sáng và hi vọng mới chứ không phải sa vào đau thương.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
La Lam nghe Nhâm Tiểu Túc gọi xong thì ồm ồm nói:
"Chúng ta không cần ra ngoài ăn, tìm đội ngũ đầu bếp tới biệt thự nấu cơm là được."

Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Thôi, không cần phiền vậy đâu.
Vừa vặn ta cũng muốn đi dạo một chút.”

"Được…"
La Lam đáp ứng nói.
Trời vừa hừng sáng, bốn người La Lam, Chu Kỳ, Nhâm Tiểu Túc, Dương Tiểu Cận rời khỏi biệt thự.
Mưa đã hết, sau cơn mưa, không khí tươi mát vô cùng.
Sau chuyện vài ngày nay, người đi lại trên phố thưa thớt, nhiều người còn chẳng dám đi lại vào ban ngày.
Rất nhiều nhà xưởng cũng thông báo công nhân nghỉ.
Cho nên, người đi trên đường phố cũng không nhiều.
Từ chiều hôm qua, mọi người trong Lạc thành truyền miệng nhau bảo Thanh Hòa đã đổi chủ.
Tin tức này kinh động rất nhiều người, cho nên khi đám Nhâm Tiểu Túc vừa rời khỏi biệt thự đã thấy rất nhiều cỗ xe quý phái.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua những chiếc xe đó:
"Những chiếc xe này trông cũng không tệ nhỉ.”

"Ừ, nhà xưởng Chu thị chuyên về sản xuất xe.
Những năm gần đây trở thành nơi sản xuất xe dành riêng cho các đại nhân vật…”
La Lam giải thích.
"Họ đứng đây là gì…"
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc nhìn những xe đó:
"Đều là gia đình trong khu biệt thự này à.
Không vào đi chứ đứng đó làm gì?”

Kết quả La Lam cười:
"Xem ra ngươi chưa có kinh nghiệm về chuyện này nhỉ.
Họ không phải hộ gia đình ở đây.
Họ là tới tìm ngươi."

"Tìm ta làm cái gì?"
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
"Ngươi tiếp quản Lạc thành, đương nhiên là tới tìm ngươi đưa tiền bảo hộ…"
La Lam bình tĩnh nói:
"Nhìn xem, trò hay lập tức được mở màn."

Vừa dứt lời, đúng như La Lam đoán.
Những người ngồi trên xe thấy Nhâm Tiểu Túc cùng La Lam đi ra thì vội vàng xuống xe đi tới.
Tuy bọn họ không biết Nhâm Tiểu Túc trông như thể nào nhưng bọn họ biết La Lam cùng Chu Kỳ.
Hiện giờ người có thể đi cùng La Lam Chu Kỳ tất nhiên là vị kia ở Tây Bắc.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng đông đảo đại nhân vật ở Lạc thành tụ tập bị cư dân phụ cận nhìn thấy, họ cũng tự ngầm hiểu.
Bất quá mọi người cũng không thấy có gì lạ.
Kỳ thật qua hai lần đại chiến, địa vị Nhâm Tiểu Túc trong nội tâm cư dân ở Lạc thành đã rất cao.
Cho nên mọi người không cảm thấy hoảng hốt với việc Nhâm Tiểu Túc tiếp quản Lạc thành.
Nghe nói Nhâm Tiểu Túc còn là bằng hữu cả Kỵ Sĩ.
Chuyện Kỵ Sĩ lần lượt rời khỏi Lạc thành đã khiến mọi người bất an.
Bấy giờ Lạc thành chào đón tân chủ nhân lại khiến mọi người cảm thấy tốt hơn…
Cũng không biết chủ nhân trước kia của Thanh Hòa đã đi đâu nữa?
Lúc này, nhóm đại nhân vật trong Lạc thành lần lượt đi tới chỗ Nhâm Tiểu Túc, hắn bình tĩnh nhìn bọn họ:
"Được rồi, không cần đưa tiền bảo hộ.
Lần này ta báo hết thù xong sẽ đi, không thật sự tiếp quản Lạc thành đâu."

Mọi người nghe xong liền hiểu.
Không ngờ Tây Bắc không có ý muốn chiếm Lạc thành.
Nhâm Tiểu Túc phất phất tay:
"Đừng tới đây chướng mắt, nên đi đâu thì đi đi."

"Được được, ngài đi cẩn thận… "
Một đám người thấy Nhâm Tiểu Túc không vui liền cúi đầu khom lưng nhanh chóng chạy.
La Lam cười nói:
"Khi trở về Tây Bắc ngươi cũng phải đối mặt với cảnh tượng thế này thôi.
Trong lúc nhất thời, quan to hiển quý, hào phú khắp nơi, chỉ cần là người làm ăn trên địa bàn của ngươi đều sẽ tới tìm ngươi đưa tiền bảo hộ.
Vì tương lai ngươi là chủ nhân Tây Bắc, chi phối tính mạng của họ.
Đệ đệ Khánh Chẩn của ta trống vào quân danh không chỉ vì phòng ám sát còn vì không muốn bị đám người này làm phiền.
Hắn thích yên tĩnh, không chịu được ồn ào.”

Nhâm Tiểu Túc nhìn mấy chiếc xe lần lượt rời đi:
"Đây là đạo lí đối nhân xử thế a."

La Lam tùy tiện cười nói:
"Đây là giang hồ."

Cười nói xong lại sờ sờ vết thương bị Chu Kỳ đánh tối qua.
La Lam căm giận bất bình nói:
"Dáng người lão tử năm đó thon thả cỡ nào.
Thế nhưng từ năm mười lăm tuổi, bắt đầu ăn vô số đồ bổ thì bị phình ra thế nào.
Khi còn sống cha ta còn ghét bỏ ta ăn nhiều.
Bây giờ chân tướng sáng tỏ rồi, đổi lại là người khác ta nhất định sẽ nổ súng bắn chết hắn!”
Chu Kỳ liếc mắt:
"Cũng chỉ đùa một chút thôi mà, có cần làm quá vậy không?"
"Ta đã nói rồi, dù thể cốt ta có không tốt cũng không thể tiểu ra năm nhánh như vậy được!”
Cơn giận của La Lam còn chưa tan nha...
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đi đến cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện.
Dường như vì mọi người không muốn ra ngoài nên trong tiệm khá vắng khách.
Ông chủ thấy bốn người bọn họ tới thì vội vàng hô:
"Các ngài muốn ăn gì, chúng ta có bún gạo, súp cay, cháo gạo, mì hoành thánh."

"Một tô thập cẩm… "
La Lam nói.
Nhâm Tiểu Túc ăn bún gạo thịt gà, Dương Tiểu Cận cháo gạo, Chu Kỳ ăn mì hoành thánh.
Bốn người ăn xong thì kinh ngạc phát hiện đồ ăn tiệm này làm khá ngon.
Từ trước đến nay, La Lam giao tiếp khá tốt nên chạy tới nói chuyện với ông chủ:
"Hai ngày nay loạn thành như vậy, ngươi vẫn mở cửa buôn bán ?"
Ông chủ trung niên hòa khí cười cười:
"Có loạn cũng phải sống và làm việc a."

Lúc gần đi, La Lam móc bóp muốn trả tiền, kết quả ông chủ xoa tay cười nói:
"Bốn vị tới ăn cơm không cần đưa tiền, không chỉ hôm nay không cần mà về sau cũng không cần."

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút:
"Vì sao?"
Ông chủ giải thích nói:
"Ngày hôm qua bốn vị thay tổng biên Giang Tự báo thù đã truyền khắp Lạc thành.
Với tư cách là thường dân tuy chúng ta phẫn nộ nhưng không dám đứng ra báo thù cho Giang tổng biên.
Bốn vị báo thù cho hắn chẳng khác nào ân nhân của dân chúng Lạc thành chúng ta.
Chuyện ăn uống các vị đừng lo, về sau ăn cái gì ở Lạc thành cũng không cần trả tiền.
Chúng ta thấp cổ bé họng chỉ có thể làm được như vậy.
hi vọng các vị không chê.”

Nhâm Tiểu Túc có chút hoảng hốt.
Kỳ thật hắn rời khỏi ngã tư đường hôm qua, trong lòng vẫn luôn phẫn hận.
Rõ ràng tất cả mọi người luôn miệng nói kính ngưỡng Giang Tự, thế nhưng khi Giang Tự chết thì không có ai giúp đỡ một tay.
Hôm qua khi sát thủ tới cũng chẳng ai đứng ra giúp.
Thế nhưng vào một khắc này, trong chớp mắt Nhâm Tiểu Túc bình thường trở lại.
Đơn giản vì câu nói: chúng ta chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, của chủ quán.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc nở nụ cười.
Đúng vậy a, người bình thường có cách sống của người bình thường.
Hắn không thể cưỡng cầu tất cả đều phải sống vì Giang Tự.
Bữa ăn miễn phí hôm nay chẳng phải là ánh sáng mà Giang Tự để lại đó sao.
Dù ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn không bị dập tắt.
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc cười nhẹ, nói một tiếng cám ơn cùng ông chủ rồi quay người rời đi.
Khói mù trong lòng hắn đã được xóa sạch, chuyện hắn cần làm bây giờ là trả thù cho Giang Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận