Đệ Nhất Danh Sách

Chương 585: Lý Thần Đàn Tặng Vàng


Trên quảng trường, vốn Nhâm Tiểu Túc muốn rời đi nhưng lời của ảo thuật gia kia đã ngăn hắn lại. Nhâm Tiểu Túc quay đầu thì thấy Lý Thần Đàn đứng trong đám người, trong tay cầm mấy lá bài tú lơ khơ, đang dừng tay ở động tác ảo thuật dang dở vừa rồi.
Người vây quanh Lý Thần Đàn nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc tiện tay đội mũ lên để tránh bị người khác nhìn thấy mặt.
Lý Thần Đàn thấy Nhâm Tiểu Túc dừng bước thì nở nụ cười:
- Chờ một chút, để ta kết thúc buổi biểu diễn.
Nói xong, cả đám người quay lại nhìn Lý Thần Đàn, chỉ thấy bài tú lơ khơ Lý Thần Đàn cầm trên tay phải bỗng bay lên tạo thành một vòi rồng. Rõ ràng xấp bài tú lơ khơ đang ở trong tay hắn nhưng nay lại xoay tròn, bay trên trời.
Từ từ, sấp bài tú lơ khơ dần bao phủ lấy Lý Thần Đàn.
Âm thanh kinh hô phát ra từ đám người, họ không phân biệt nổi đây rốt cục là ảo thuật hay ma pháp, cũng không nghĩ ra là thứ gì đã khiến bài tú lơ khơ bay được trong không trung.
Rốt bài tú lơ khơ khiến người ta hoa mắt cũng bao phủ hoàn toàn Lý Thần Đàn, khiến mọi người không thấy bóng dáng Lý Thần Đàn đâu nữa, chỉ thấy được bài tú lơ khơ không ngừng bay trong không trung.
Lý Thần Đàn được bao phủ trong bài tú lơ khơ cười nói:
- 3…2…1!
Vừa dứt lời, bài tú lơ khơ rơi xuống đất, thân ảnh Lý Thần Đàn cũng biến mất trong không trung!
Đám người không ngừng hoan hô. Từ nhỏ tới lớn họ chưa từng thấy loại ảo thuật nào lợi hại như thế cả.
Hơn nữa, họ còn có thể nhìn màn ảo thuật này ở cự ly gần, tận mắt thấy ảo thuật sư biến mất trong không khí!
Một cô gái hét ầm lên:
- Quá xuất sắc, quá xuất sắc! Ta thích ma thuật sư quá! Đây là ma pháp chư ảo thuật gì nữa.
Lý Thần Đàn đã biểu diễn ảo thuật tại Lạc thành được một thời gian. Vì ảo thuật của hắn trông rất đẹp nên đã hấp dẫn rất nhiều cô gái trở thành người hâm mộ của hắn. Trời còn chưa tối đã có rất nhiều người tới quảng trưởng chờ xem Lý Thần Đàn biểu diễn ảo thuật.
Mà Lý Thần Đàn cũng không để những người hâm mộ hắn thất vọng. Những màn ảo thuật của hắn không cái nào giống cái nào, khiến người xem không thể nhận ra cách làm của hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, hắn không nhìn ra Lý Thần Đàn làm thế nào.
Lúc này, tiếng cười của Lý Thần Đàn vang lên sau lưng hắn:
- Ngươi thấy mà ảo thuật này thế nào?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn Lý Thần Đàn, hỏi:
- Sao ngươi làm được?
- Chút thuật che mắt thôi…
Lý Thần Đàn khiêm tốn cười nói.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải thuật che mắt đơn giản như vật. Chỉ là hắn không rõ vì sao Lý Thần Đàn lại xuất hiện ở nơi này, rõ ràng đối phương là một siêu phàm giả cấp truyền kỳ lại biểu diễn ảo thuật ở giữa đường thế này.
Lý Thần Đàn nhìn thoáng qua Chu Nghênh Tuyết bên cạnh Nhâm Tiểu Túc nhưng không hỏi gì. Ngược lại như nhớ tới thứ gì đó:
- Đúng rồi, đi theo ta. Ta có thứ muốn đưa cho ngươi.
Nói xong, Lý Thần Đàn dẫn Nhâm Tiểu Túc đi tới công viên nhỏ bên cạnh quảng trường, đó là nơi mà cư dân hàng rào thường tới để tản bộ.
Lý Thần Đàn đi trước, hắn không sợ Nhâm Tiểu Túc không đi theo.
Đến một nơi không có ai, chẳng biết Lý Thần Đàn móc từ đâu ra một miếng vải đen mà ném trên mặt cỏ. Hành động này khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn mà sững sờ, Lý Thần Đàn muốn làm gì?
Lý Thần Đàn nhìn Nhâm Tiểu Túc cười:
- Cho ngươi xem một màn ảo thuật khác.
Nói xong, Lý Thần Đàn thổi một hơi vào tấm vải đen rồi xốc nó lên. Chỉ thấy trên bãi cỏ là một đống vàng thỏi!
- Đây là quà ta tặng ngươi…
Lý Thần Đàn cười:
- Thích không?
Hai mắt Chu Nghênh Tuyết nhìn chằm chằm vào đống vào, thế nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn trước sau như một, chỉ nhíu mày hỏi:
- Có ý gì?
- Đây là vàng cướp được từ chỗ Tông thị. Bất quá không phải ta cướp mà là một siêu phàm giả tên Vương Tòng Dương cướp.
Lý Thần Đàn cười nói.
- Vương Tòng Dương?! Cướp của ai?!
Nhâm Tiểu Túc bỗng cảm thấy dường như phía sau chuyện này còn có chuyện gì đó rất quan trọng.
- Hẳn là một lữ trưởng của Tông thị. Lúc ấy Vương Tòng Dương dùng xe lửa của hắn đụng ngã xe của lữ trưởng. Sau đó hắn lấy một nửa số vàng, nửa còn lại ở đây. Ta biết ngươi thích cái này, nên giữ lại cho anh…
Lý Thần Đàn cười giải thích:
- Ta chưa đụng vào chút nào hết. Mỗi ngày ta biểu diễn ảo thuật để lấy tiền chi tiêu đấy.
Lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc hiểu thêm được vào chuyện. Lúc trước Tiêm Đao Liên họ từng bị một đội thiết giáp truy sát. Mọi người nghĩ mãi cũng chẳng hiểu là chuyện gì. Sao đội thiết giáp không lên chiến trường mà đuổi theo đoàn tàu hơi nước của Nhâm Tiểu Túc ở nội địa Tông thị làm gì.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới nhận ra, không ngờ hắn cũng từng thay Vương Tòng Dương khiêng một cái nồi.
Đội thiết giáp kia không phải tới truy sát hắn mà là thấy đoàn tàu hơi nước nên tưởng là Vương Tòng Dương, cho nên đối phương muốn truy sát Vương Tòng Dương đòi lại tài sản của mình!
Nhâm Tiểu Túc bó tay toàn tập, không thể dùng loạn kỹ năng phục chế từ người khác a…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn không nhận vàng thỏi này. Nói thật, hắn cũng không muốn giao tiếp quá nhiều với Lý Thần Đàn. Người bình thường qua lại với tên diên là chuyện vô cùng nguy hiểm, ngươi hoàn toàn không biết mục đích hành động của đối phương.
Nhâm Tiểu Túc nói lảng sang chuyện khác:
- Tiểu cô nương bên cạnh ngươi đâu?
Người Nhâm Tiểu Túc đang hỏi là Tư Ly Nhân. Chẳng phải trước kia hai người họ như hình với bóng à. Trong lúc nói chuyện, Nhâm Tiểu Túc nhìn lên trời, muốn xem thử có phải Tư Ly Nhân đang bay trên đó không.
Lý Thần Đàn giải thích:
- À, gần đây nàng mê đọc ngôn tình, đã mấy ngày rồi chưa ra khỏi cửa.
- Ngươi tới Lạc thành làm gì?
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Vì nơi này thích hợp để biểu diễn ảo thuật hơn, ngươi không biết cư dân trong Lạc thành sôi động hơn những nơi khác à? Ta cảm thấy không khí ở những hàng rào khác quá trầm lặng, cư dân cứ ngồi trong nhà như chờ tập đoàn tới bóc lột vậy.
Chu Nghênh Tuyết vẫn đứng sau lưng Nhâm Tiểu Túc không nói lời nào. Nàng biết bây giờ không phải lúc để mình lên tiếng. Mà Nhâm Tiểu Túc thì đang tỉ mỉ đánh giá Lý Thần Đàn, hắn cảm thấy mục đích của tên này không đơn giả như thế.
Chẳng lẽ đợi ở đây để tìm hắn sao? Không giống lắm, hắn tới Lạc thành chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Sắp tới ngươi tính làm gì, biểu diễn ma thuật ở Lạc thành?
- Không không không…
Lý Thần Đàn cười nói:
- Ta đang đợi kỳ tích.
Đúng lúc này, Lý Thần Đàn như không muốn nói chuyện nữa:
- Thời gian không còn sớm, tiểu cô nương ở nhà đang chờ ta mua khoai nướng về cho nàng ăn. Đống vàng này ngươi thích thì lấy đi, không muốn lấy ta cũng không còn cách nào. Chúng ta nhất định còn gặp lại. Đúng rồi, ta đề nghị ngươi tới đại học Thanh Hòa một chuyến. Có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.
Nói xong, Lý Thần Đàn xoay người rời đi, không chút lúng túng.
Vui vẻ tới, vui vẻ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận