Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1064: Dê

"Ngươi đây rõ là cảm thấy ta quá khi dễ, bất công nha… "
Nhâm Tiểu Túc đen mặt nói:
"Ngươi đường đường một Tư lệnh quân Tây Bắc, sao mà nhỏ nhen thế hả?”

Trương Cảnh Lâm nói như lẽ đương nhiên:
"Đây không phải nhỏ nhen, hành trình đi bộ này chủ yếu muốn ngươi cảm nhận được khó khăn gian khô.
Ngươi nghĩ mà xem, tiểu binh đâu phải siêu phàm giả.
Ngày nào họ cũng vất vả tuần tra.
Nếu không tăng thêm phụ trọng sao có thể giúp ngươi cảm nhận được sâu sắc điều này?”

Trương Cảnh Lâm tiếp tục nói:
"Nếu như cảm thụ của ngươi không sâu, tương lai sao biết nơi được tiểu binh nơi này có bao nhiêu đau khổ? Ta cũng không yêu cầu ngươi mang gì quá nặng.
Chỉ muốn ngươi thể nghiệm cuộc sống của người thường thôi.”

"Tư lệnh đúng là Tư lệnh, nói đạo lý nghe hay thật… "
Nhâm Tiểu Túc bĩu môi:
"Ngươi muốn ta khiêng tảng đá nào?"
"Bây giờ ngươi khiêng được bao nhiêu cân?”

Trương Cảnh Lâm hỏi.
"Một trăm cân?"
Nhâm Tiểu Túc thăm dò hỏi.
"Nói thật cho ta!"
Trương Cảnh Lâm tức giận nói.
"Ta cũng chưa thử lần nào…”
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì đi qua một bên, khiêng một tảng đá to chừng quả bí đao lên vai:
"Như vậy được chưa?"
"Không được, ta thấy ngươi vẫn chưa cố hết sức!"
Trương Cảnh Lâm tìm nửa ngày, kết quả tìm được một khối đá cao chừng nửa người:
"Chọn nó."

Nhâm Tiểu Túc đi đến bên cạnh khối đá, mãi tới khi Trương Cảnh Lâm thấy Nhâm Tiểu Túc cố gắng hết sức khiêng tảng đá ông mới cảm thấy mỹ mãn:
"Được rồi, tiếp tục đi thôi!"
Sau hai tiếng, Trương Cảnh Lâm cảm giác đầu gối của mình sắp gãy tới nơi rồi, ông quay đầu lại nhìn thì thấy Nhâm Tiểu Túc chẳng đỗ lấy giọt mồ hôi nào.
Hiện giờ đã là mùa hè, ban ngày Tây Bắc khô nóng, buổi tối rét lạnh, Nhâm Tiểu Túc vác một tảng đá lớn vào giữa trên, nếu mệt thật sao không đổ mồ hôi?
Trương Cảnh Lâm nghi ngờ nói:
"Ngươi không mệt sao?"
Mặt mũi Nhâm Tiểu Túc tràn đầy thống khổ:
"Mệt a, mệt chết đi được!"
"Thật?"
Trương Cảnh Lâm hỏi.
"Đương nhiên là thật… "
Nhâm Tiểu Túc giận dữ hét lên:
"Ngươi thử vác nó xem, không mệt mới là lạ!”
Trương Cảnh Lâm cảm khái nói:
"Không nói những thứ khác, diễn xuất khá tốt đấy…”
"Ta có diễn đâu?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
Vừa dứt lời, Trương Cảnh Lâm trực tiếp ấn lấy bờ vai Nhâm Tiểu Túc, nhảy lên lưng Nhâm Tiểu Túc trên.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc vác tảng đá trên lưng, Trương Cảnh Lâm nhà nhã ngồi trên tảng đá.
Nhâm Tiểu Túc không vui:
"Ngươi đường đường một Tư lệnh Tây Bắc, sao lại lười biếng vậy chứ?"
"Đây là rèn luyện cho ngươi, cũng là rèn luyện cho ta… "
Trương Cảnh Lâm hồn nhiên vô tư nói:
"Ta còn tốt chán.
Lão tư lệnh đời trước bảo, Lão lão tư lệnh là lái xe tới trạm gác chứ không đi cùng hắn a.”

Nhâm Tiểu Túc độc miệng nói:
"Ngươi tốt hơn chỗ nào so với người ta? Ta thấy thà rằng ngươi lái xe tới đó còn hơn!”
Trương Cảnh Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ:
"Được rồi, chỉ còn hơn một tiếng nữa là tới nơi rồi.
Chạy lẹ đi!”
Hai người cứ vậy lần nữa lên đường, Trương Cảnh Lâm ngồi trên tảng đá thưởng thức phong cảnh, sườn núi xa xa liên miên chập chùng, bầy cừu cúi đầu ăn cỏ, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy mấy con trâu thong thả đi ngang qua.
Trương Cảnh Lâm bỗng nói:
"Trước kia khi rời khỏi cứ điểm, ta chưa từng được thảnh thơi, cũng không có dịp thưởng thức phong cảnh nơi này.
Chỉ là nghĩ tới một ngày, chiến tranh bùng nổ, thây người phơi đầy đồng, còn gì là phong cảnh nữa.”

"Các ngươi chưa từng nghĩ qua chuyện phản công những Vu Sư đó à… "
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói:
"Thế chẳng phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?"
"Nghĩ tới chứ… "
Trương Cảnh Lâm nói:
"Bất quá sức mạnh của đối phương quá thần bí, khiến chúng ta sinh lòng kiêng kị.
Khi còn không rõ thực lực địch nhân đến cùng mạnh thế nào.
Chúng ta không thể đem tính mạng dân chúng ra làm tiền cược được.”

Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
Giống trong chiến tranh với mọi rợ vậy, khi còn chưa hiểu rõ binh lực mọi rợ thế này, tùy tiện truy kích sẽ thất bại.
"Ta nghe đại lừa dối nói, bọn họ phái người tới đó điều tra, có không thuận lợi không?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Không thuận lợi… "
Trương Cảnh Lâm lắc đầu nói.
"Là vì ngôn ngữ không đồng nhất hay màu da khác nhau?”

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ nói.
"Không phải… "
Trương Cảnh Lâm nói:
"Vì trong hai trăm năm nay, họ cướp người của chúng ta nên nhân chúng chỗ đó 80% đều giống chúng ta.
Ngôn ngữ cũng vậy.
Ta đoán chừng đám Vu Sư tới cướp bóc chúng ta cũng không nghĩ tới tương lai sẽ phát triển thế này.
Đương nhiên, chúng ta cũng cần cảnh giác, loại tình huống này không chỉ tiện cho chúng ta lẫn vào xã hội của bọn họ, ngược lại cũng được.”

"Vậy thất bại ở đâu?”

Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Vì chúng ta không có Vu Sư… "
Trương Cảnh Lâm giải thích:
"Tổ chức Vu Sư là tầng lớp nằm trên cùng của họ.
Kết cấu cực kỳ chặt chẽ.
Nếu ngươi không phải Vu Sư, căn bản không có cách nào điều tra rốt cuộc họ có những thủ đoạn gì.”

"Chúng ta không có cách nào biết chuẩn xác nhân số Vu Sư, cách phân chia đẳng cấp, cũng không cách nào biết lực lượng của họ đến từ đâu, ngăn cản bằng cách nào… "
Trương Cảnh Lâm nói tiếp:
"Có lẽ trong số chúng ta thật sự sẽ xuất hiện một Vu Sư, trông chờ được vào chuyện này cũng được.
Nhưng chúng ta lại không biết cách làm thế nào để trở thành Vu Sư."

"Không tìm được lực lượng khởi nguồn của bọn họ thôi mà, có khi nào giống như chúng ta thức tỉnh năng lực siêu phàm không?"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Không phải… "
Trương Cảnh Lâm ung dung nói:
"Sức mạnh của bọn hắn có là do hệ thống cùng truyền thừa, không giống siêu phàm giả.
Hơn nữa Vu Sư đã tồn tại từ trước tai biến.
Kỳ thật họ và chúng ta vốn không có cừu hận gì.
Chỉ là khi một nền văn minh quật khởi sẽ đem tới sự đe dọa cho một nền văn minh khác.
Hơn nữa việc xã hội không ngừng tiến bộ sẽ đem tới sự suy giảm tài nguyên chung.
Chúng ta cho rằng, sớm muộn gì cứ điểm 178 cùng đối phương sẽ phải đánh một trận.
Bởi vì vị trí địa lý của bọn họ không quá tốt."

Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc bỗng quay đầu nhìn về phía sườn núi xa xa.
Trương Cảnh Lâm hỏi:
"Làm sao vậy?"
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai đầu dê trên sườn núi:
"Ta cảm thấy hai đầu dê kia đang nhìn chúng ta."

Trương Cảnh Lâm cười cười:
"Chỉ là hai con dê mà thôi.
Tiếp tục đi tới a.
Các binh sĩ còn đang chờ chúng ta."

"Ừ, có thể do ta suy nghĩ nhiều… "
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu:
"Tới nơi này ta luôn cảm thấy kẻ địch như ở kế bên nên có chút căng thẳng."

Khi thân ảnh hai người dần biến mất tại đường chân trời.
Hai con dê đang cúi đầu ăn cỏ trên sườn núi lại chạy đi chỗ khác.
Chó vàng lớn thấy chúng rời đội ngũ muốn ngăn trở nhưng chó vàng vừa tới gần thì như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ nên rụt về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận