Đệ Nhất Danh Sách

Chương 762: Tín Đồ


- Tiểu Ngọc Tỷ trở về!!!
Ngoài lều lớn, một tiểu cô nương cao giọng hô. Trong thanh âm tràn ngập sự vui sướng và ái mộ.
Hai mắt Kỳ Kỳ Cách đang chải đầu cho Nhan Lục Nguyên cũng sáng lên. Hơn nữa, nàng chợt phát hiện Nhan Lục Nguyên cũng thả lỏng, cơ bắp toàn thân không căng cứng như vừa rồi.
Dường như trong cả Thảo Nguyên rộng lớn này cũng chỉ có mỗi Tiểu Ngọc Tỷ mới khiến vị vua tài trí mưu lược là Nhan Lục Nguyên an tâm.
- Đi thôi, nhìn xem lần này Tiểu Ngọc Tỷ đem cái gì về cho các người…
Nhan Lục Nguyên nói.
Tuổi Kỳ Kỳ Cách còn nhỏ, lòng ham chơi vẫn còn, vì thế vừa như nói xong nàng lập tức cười rồi chạy ra ngoài.
Hiện tại, trăm dũng sĩ ít ỏi trong bộ lạc đều tôn thờ Nhan Lục Nguyên. Mà Nhan Lục Nguyên không giữ ai bên người cả, phái tất cả đi bảo vệ Tiểu Ngọc Tỷ cả rồi.
Nói là bảo vệ kỳ thật là muốn họ tới để bảo hộ an toàn cho Tiểu Ngọc Tỷ.
Đối với Nhan Lục Nguyên mà nói, nếu không có Tiểu Ngọc Tỷ, Thảo Nguyên này cũng chẳng còn gì tốt mà lưu luyến.
Đây là nhà của hắn và Tiểu Ngọc Tỷ. Chỉ cần quyền lực Vương Đình ổn định, họ sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không sợ bị phản bội.
Mỗi lần Tiểu Ngọc Tỷ quay về từ bên ngoài sẽ để dũng sĩ của bộ lạc bắc vài động vật nhỏ đáng yêu về. Một mặt nhằm nuôi nhốt thử, mặc khác cũng để dỗ dành đám nhỏ trong bộ lạc.
Đoạn thời gian này, những bộ lạc đầu quân cho họ càng thêm kính nể Nhan Lục Nguyên. Còn đối với Tiểu Ngọc Tỷ dịu dàng cũng không nhịn được mà yêu thích từ tận đáy lòng.
Bộ lạc xung quanh Vương Đình có rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ xảy ra mấy chuyện xung đột như ngươi trộm dê của ta, hắn trộm bò của ta…. Chỉ mấy việc nhỏ này cũng có thể nhấc lên gió tanh mưa máu trên Thảo Nguyên.
Mà Tiểu Ngọc Tỷ chính là người chuyên xử lý những chuyện này. Nàng luôn công bằng, không thiên vị che chở ai cả.
Dần dà, Tiểu Ngọc Tỷ ngoài ý muốn nhận được sự kính yêu của mọi người. Mọi người có chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều tìm đến nhờ nàng giải quyết.
Nếu nói thực lực của Nhan Lục Nguyên có thể thống nhất Vương Đình thì Tiểu Ngọc Tỷ chính là chất bôi trơn trong bộ lạc.
Đương nhiên, đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Vương Đình của Nhan Lục Nguyên an ổn. Những bộ lạc khác nào có thần minh như Nhan Lục Nguyên đâu kia chứ.
Chỉ một lời nói có thể ban phúc cũng có thể nguyền rủa, thật sự là quỷ thần khó lường, khiến dân du mục trên Thảo Nguyên tin tưởng không dứt.
Cho nên hiện tại Nhan Lục Nguyên có rất nhiều tín đồ. Mỗi buổi sáng họ sẽ tới trước lều lớn quỳ lạy một trăm lần rồi bắt đầu một người mới.
Những hành động mang tính hình thức này dường như càng khiến quyền lực của Nhan Lục Nguyên càng thêm kiên cố hơn. Đám thủ lĩnh bộ lạc thấy tộc nhân của mình tôn sùng Nhan Lục Nguyên như thần cũng chẳng còn biện pháp nào nữa. Hơn nữa, còn có hai vị thủ lĩnh lại là tín đồ của Nhan Lục Nguyên nữa chứ….
Nhan Lục Nguyên nhớ rõ Nhâm Tiểu Túc từng nói. Dùng thần quyền củng cố quyền lực không phải phương thức vững chắc nhất nhưng là phương thức an toàn nhất.
Vào lúc Nhan Lục Nguyên đang thất thần, lều lớn Vương Đình bị người xốc lên, không khí lạnh lẽo đập vào mặt người ngồi bên trong. Trong Vương Đình này chỉ có duy nhất một người không chào hỏi gì đã dám vào lều của Nhan Lục Nguyên, hắn ngẩng đầu cười nói:
- Tỷ, lần này lại đi đâu đấy?
- Báo cho ngươi tin tốt, ở sau lưng núi Cống Trác ở phía tây bắc có một hồ chứa muối!
Tiểu Ngọc Tỷ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Nhan Lục Nguyên:
- Việc này có thể giải quyết toàn bộ vấn đề muối ăn của cả bộ lạc rồi.
Nhan Lục Nguyên cười gật đầu:
- Đây là chuyện tốt!
Thế nhưng Tiểu Ngọc Tỷ chợt phát hiện, dường như Nhan Lục Nguyên không bất ngờ. Đột nhiên nàng nắm vai Nhan Lục Nguyên:
- Ngươi lại hứa nguyện đúng không? Lần sau ngươi giả bộ vui một tí cho ta xem nào. Bằng không ta chẳng cảm thấy có tí cảm giác thành tựu gì cả.
Nhan Lục Nguyên bị đánh đến kêu đau:
- Đau quá à, tỷ hạ thủ lưu tình a!
Sau lần Nhan Lục Nguyên giết người kỳ trước, Tiểu Ngọc Tỷ thường xuyên đùa giỡn với Nhan Lục Nguyên. Thậm chí ngày càng giống tỷ tỷ ruột, thỉnh thoảng sẽ đánh em trai mình vài cái.
Chứng kiến cảnh này, các tín đồ của Nhan Lục Nguyên không biết làm sao, lại càng thêm tôn kính Tiểu Ngọc Tỷ….
Thế nhưng Nhan Lục Nguyên hiểu rõ, Tiểu Ngọc Tỷ là vậy không phải để nâng cao địa vị của nàng trong mắt người khác mà vì không muốn hắn cảm thấy nặng nề.
Mỗi lần hắn cảm giác bản thân sắp bị bóng tối nuốt chửng, Tiểu Ngọc Tỷ đều tới đánh hắn một cái, như kéo hắn về từ dưới vực sâu kia. Giúp hắn lần nữa lấy lại tinh thần, lần nữa tìm về tính người.
Vì thế, Tiểu Ngọc Tỷ cố tình trở nên hoạt bát sáng sủa hơn nhằm có thêm ảnh hưởng tích cực tới Nhan Lục Nguyên.
Bấy giờ, Nhan Lục Nguyên bị đánh kêu oa oa, Tiểu Ngọc Tỷ liếc mắt nhìn:
- Được rồi, đừng giả bộ nữa. Ta hỏi ngươi, vì sao không đụng vào người Kỳ Kỳ Cách?
- Tỷ, sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?
Nhan Lục Nguyên trầm mặc.
- Cô nương nhà người ta ủy khuất chạy tới khỏi ta, có phải con bé rất khó coi không. Ta bảo không phải, Kỳ Kỳ Cách là cô nương đẹp nhất Vương Đình, còn đẹp hơn Tiểu Ngọc Tỷ ta nữa…
Tiểu Ngọc Tỷ cười nói:
- Sau đó nàng liền hỏi, vì sao nàng ngày nào cũng ở trong lều lớn nhưng ngươi chẳng chạm vào nàng lấy một cái.
- Tỷ, ta còn nhỏ mà….
Nhan Lục Nguyên thấp giọng nói.
- Thôi đi…
Tiểu Ngọc Tỷ:
- Trên thị trấn, người bằng tuổi ngươi đã kết hôn từ lâu, hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ. Bất quá ta không quan tâm ngươi nghĩ gì, ngươi tự quyết định là tốt rồi, mắc công ngươi lại chê ta dài dòng. Nếu ngươi không thích cô nương trên Thảo Nguyên thì thừa dịp lần này tới Trung Nguyên cướp về hai người đi.
Nhan Lục Nguyên ngạc nhiên:
- Tỷ, đây là lời mà ngươi nên nói hả. Nếu ta cướp người ta về, người nhà họ sẽ rất đau lòng.
Tiểu Ngọc Tỷ suy nghĩ lại bảo:
- Vậy cướp luôn cả nhà nàng.
Nói xong, hai người phá cười. Kỳ thật Nhan Lục Nguyên biết Tiểu Ngọc Tỷ chỉ đang nói đùa, mà Tiểu Ngọc Tỷ cũng biết Nhan Lục Nguyên sẽ không làm thế.
Chỉ một câu vui đùa này đã giúp Nhan Lục Nguyên cảm thấy tâm tình tươi sáng hơn rất nhiều.
Tiểu Ngọc Tỷ bận rộn chuẩn bị trong lều lớn:
- Ta đã chuẩn bị xong đồ cho ngươi rồi. Chuyến đi này Kỳ Kỳ Cách sẽ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ngươi. Có nàng đi theo ta cũng an tâm hơn, những người khác đâu biết ngươi thích ăn gì.
- Ừ…
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
- Hẳn nàng cũng rất muốn tới nhìn xem phương nam có bộ dạng gì… Tỷ, chuyến đi này khả năng ta sẽ giết rất nhiều người. Có khi còn nhiều hơn so với ta tưởng nữa.
Tiểu Ngọc Tỷ đang thu dọn đồ đạc thì ngừng lại một chút:
- Vậy mau quay về, tỷ sẽ nấu cháo cho ngươi. Ngươi nhớ mang một tí dưa muối từ Trung Nguyên. Chung quy ăn cháo với dưa muối mới là ngon nhất.
Tiểu Ngọc Tỷ được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, tận lực lảng tránh vấn đề này.
Vào lúc này, âm thanh Hassan vang lên:
- Chủ nhân, mặt nạ của ngài được đúc xong rồi. Ngài có muốn thử không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận