Đệ Nhất Danh Sách

Chương 871: Dụ Dỗ Lẫn Nhau

Nhâm Tiểu Túc đánh giá cuốn sổ đen trong tay. Binh sĩ Hỏa Chủng bên cạnh vừa nhìn liền nhận ra chứng tỏ rõ đối phương từng thấy cuốn sổ đen này, hắn lại hỏi:
"Cuốn sổ đen này ngoại trừ việc đi lại ra còn có tác dụng ... gì?"
"À…"
Binh sĩ Hỏa Chủng thầm nghĩ trưởng quan cầm cuốn sổ đen đều cho người khác, lại không nói cho người ta nó biết nó dùng làm gì à. Cũng có thể là trưởng quan bận quá không rảnh nói đi, hắn giải thích:
“Đây là giấy chứng nhận của trưởng quan P5. Sở hữu nó, có thể nói ngoại trừ không thể chỉ huy tác chiến cùng những chuyện đối ngoại quan trọng ra thì những chuyện khác đều có thể làm.”
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên, đây là P5092 cho hắn, tên này đem giấy chứng nhận của mình cho hắn.
Nhâm Tiểu Túc nhất thời cảm động, P5092 đối đãi với bằng hữu quả thật rất chân thành. Loại này bằng hữu, cơ hội nhất định phải mời đối phương đi tây bắc làm khách hoặc hốt luôn đối phương càng tốt!
Kỳ thật căn bản P5092 không nói cho Nhâm Tiểu Túc biết cuốn sổ đen có bao nhiêu quyền lực vì hắn là có mục đích khác, chỉ là hắn không ngờ Nhâm Tiểu Túc sẽ hỏi binh sĩ.
Mà binh sĩ cũng không sai, dựa theo ý nghĩ của binh sĩ, trưởng quan đưa giấy chứng nhận cho đối phương, đối phương yêu cầu chúng ta giải thích, chúng ta giải thích thì có gì sai?
Nhâm Tiểu Túc nhìn cuốn sổ đen trong tay, lần nữa xác nhận nói:
“Thật sự là tự do xuất nhập, hơn nữa làm cái gì đều được?"
“Đúng vậy trưởng quan…”
Binh sĩ Hỏa Chủng hồi đáp.
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một chút, bỗng nhiên nói:
“Ngươi hát một bài cho ta nghe đi."
Hỏa Chủng binh sĩ:
"? ? ?"
Lúc trước cũng có người nhận được giấy chứng nhận nhưng chưa từng yêu cầu binh sĩ hát, đây vẫn là lần đầu tên binh sĩ Hỏa Chủng đụng phải chuyện này!
Hắn khó nhọc nói:
"Trưởng quan, ngũ âm ta không được đầy đủ."
"Chẳng lẽ cuốn sổ đen này là giả?"
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói.
"Mặt trời lặn về tây, chiến sĩ trở về quân doanh, trở về quân doanh về..."
Nhâm Tiểu Túc nghe quân ca ngũ âm khiếm khuyết thì mừng rỡ nhìn xem quyển vở nhỏ trong tay, nhất thời vui mừng nhướng mày.
Lúc trước đối phương giải thích tác dụng của thứ này, Nhâm Tiểu Túc chỉ bán tín bán nghi, bây giờ hắn thật sự tin, tác dụng chứng nhận rất lớn a!
“Được rồi được rồi không cần hát…"
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Không phải ngươi ngũ âm không đầy đủ, căn bản là ngươi hoàn toàn không có tí ngũ âm nào hết. Được rồi, cho ngươi này, lúc bị thương thoa lên sẽ bảo vệ ngươi một mạng.”
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc cho người này một lọ Hắc dược đủ dùng một lần. Hiện tại hắn tâm tình vô cùng tốt, cũng đâu thể để người ta hát không công đúng không?
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc vẫn còn nghi ngờ, P5092 đột nhiên ra đón hắn, lại cho hắn giấy chứng nhận trọng yếu như thế, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có phần không thích hợp.
Có lẽ là một cạm bẫy?
Mà binh sĩ Hỏa Chủng bên cạnh chẳng lẽ lại phối hợp với P5092 diễn kịch cho hắn xem?
Bởi vì không biết P5092 có mục đích gì nên Nhâm Tiểu Túc cũng chỉ có thể suy đoán lung tung.
Đến giờ ăn cơm tối trong quân doanh, Nhâm Tiểu Túc nghênh ngang một tay cầm cà-mên một tay cầm chứng nhận. Hắn r phát hiện chỉ binh sĩ thấy chứng nhận, hắn sẽ không cần xếp hàng cũng có thể mua cơm. Hơn nữa binh sĩ nấu cơm còn hỏi hắn muốn gọi món gì….
Vì lần nữa nghiệm chứng quyền lực chứng nhận, Nhâm Tiểu Túc tiếp tục đi thử với nhiều người. Kết quả xác thực quyền lực của cuốn sổ nhỏ màu đen này thật sợ rất lớn!
Vào ban đêm, sau khi P5092 vừa mới làm xong tục kế hoạch tác chiến, đang mệt mỏi xoa mi tâm thì phụ tá đi vào doanh trướng, P5092 nhìn đối phương:
"Một ngày nay tiểu tử kia đi chỗ nào?"
"Ngoại trừ mua cơm ra, vẫn luôn ở trong bệnh viện dã chiến, cũng không đi đâu…."
Phụ tá hồi đáp:
"Chỉ là vì cái gì ngài cho hắn chứng nhận P5 của ngài. Ta cảm giác đầu óc tiểu tử này có phần không được bình thường..."
P5092 sửng sốt một chút:
"Phát sinh chuyện gì sao? Hắn cầm chứng nhận làm ra chuyện gì rồi?"
"Hắn lợi dụng chứng nhận gọi thêm đồ ăn ở phòng bếp… "
Sĩ quan phụ tá nói.
P5092 dở khóc dở cười:
"Ta cho hắn chứng nhận, hắn chỉ lấy gọi thêm món ăn?"
"Cũng không chỉ thế…."
Sắc mặt sĩ quan phụ tá cổ quái:
"Hắn lại bảo binh sĩ ca hát cho hắn nghe. Mấy binh sĩ đó cũng làm theo, kết quả không chỉ bị bắt hát quân ca còn bị bắt hát nhạc thiếu nhi nữa! "
P5092:
"? ? ?"
Câu trả lời này ngoài ý muốn của hắn.
Kỳ thật chứng nhận trong sư đoàn số 3 có bên trong còn lớn hơn so với Nhâm Tiểu Túc nghĩ. Đó là sự thông suốt, muốn gặp P5092 cũng có thể được miễn soát người, bỏ qua khâu kiểm tra đối chiếu quân sự, còn có thể tự do xuất nhập trận địa tiền tuyến, ngay cả kho súng ống đạn được cũng có thể vào!
Nhưng mà giấy chứng nhận trọng yếu như vậy vào tay thiếu niên kia, đối phương chỉ dùng để kêu đồ ăn và ca hát?
Sĩ quan phụ tá nghi ngờ nói:
"Đến cùng vì cái gì Ngài đưa cho hắn giấy chứng nhận vậy?"
P5092 lắc đầu:
"Ta muốn chiêu dụ hắn gia nhập Hỏa Chủng. Thừa dịp hắn đang Hỏa Chủng, nếu có thể dụ dỗ được hắn, hắn sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho sư đoàn số 3 chúng ta."
Sĩ quan phụ tá sửng sốt một chút:
"Ngài muốn chiêu dụ hắn?"
Chiêu dụ thì có phần nói quá, tối thiểu đối phương thuộc thế lực nào đó mới thích hợp để dùng từ này a. Bất quá sĩ quan phụ tá không nghĩ ra, chỉ một bác sĩ có gì đáng cho P5092 huy động nhân lực như thế?
P5092 giải thích nói:
"Có một số việc không thể nói cho ngươi, chỉ có thể nói hắn không đơn giản. Được rồi, ngươi đi đi, ta tự có chừng mực. Đúng rồi, nhớ kỹ gia tăng binh sĩ đứng canh trên tường thành. Binh trinh sát vừa về phải thông báo cho ta ngay, ta muốn biết đến cùng đám mọi rợ này đang làm cái gì."
“Đã rõ…”
Sĩ quan phụ tá rời đi.
P5092 nhìn văn bản tài liệu trước mặt rơi vào trầm tư, cũng không biết đến cùng hắn có thể thành công xúi giục thiếu niên kia hay không?
Hắn tự nhủ:
"Đã có thể cứu người, lại am hiểu đánh lén, nếu đưa hắn cùng bạn gái hắn dụ dỗ vào đội ngũ thì chiến lực cá thể của sư đoàn số 3 sẽ được nâng cao. Ít nhất có hai tay súng bắn tỉa, lực khống chế chiến trường sẽ mạnh hơn một ít."
Bất quá P5092 chỉ sợ cũng không ngờ, lúc này Nhâm Tiểu Túc cũng có ý định "muốn mời" hắn đi tây bắc làm khách a...
P5092 cùng Nhâm Tiểu Túc này có tâm tư như nhau, đều đang suy nghĩ tiếp theo nên ở chung thế nào.
Về phần kết quả như ra sao, ai cũng không đoán được.
Lúc này bóng đêm chậm rãi buông xuống, Nhâm Tiểu Túc thuận tay cầm chứng nhận dẫn theo Dương Tiểu Cận một đường đi đến tường thành.
Không ai ngăn trở, cũng không ai hỏi đến, binh sĩ Hỏa Chủng phụ trách đứng canh nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc đều tránh qua theo bản năng.
Lúc ở ăn cơm tối, chuyện về Nhâm Tiểu Túc cầm trong chứng nhận kêu binh sĩ ca hát đã truyền ra toàn sư đoàn số 3. Hiện tại binh sĩ Hỏa Chủng thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Nhâm Tiểu Túc, sợ đối phương chướng mắt mình…
Loại cảm giác khiến các binh sĩ thoáng cái như thời còn đi học.
Lúc ấy, lão sư chuẩn bị kêu lên bảng trả bài, mọi người cũng lảng tránh ánh mắt lão sư như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận