Đệ Nhất Danh Sách

Chương 792: Sự Điên Cuồng Của Hắc Dược

Vốn Nhâm Tiểu Túc còn tưởng họ sẽ theo đoàn xe tới thẳng Khổng thị.
Thế nhưng không ngờ sau khi đám người đi tới thị trấn bên ngoài hàng rào lại dừng xe!
Vương Kinh được Lương Sách đỡ xuống xe.
Người trong thị trấn nhao nhao tới chào hỏi Vương Kinh.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận hai mắt nhìn nhau, lưu dân nơi này thấy Vương Kinh đều gọi một tiếng Vương lão gia tử.
Sau đó, đám người lấy một cái bàn bày đồ ra.
Mọi người trong đội ngũ mặc áo khoác trắng, đeo ống nghe bệnh.
Một màn này khiến Nhâm Tiểu Túc nhìn mà ngây người.
Hắn đi tới hỏi Mạnh Nam:
- Ta hỏi một chút, các ngươi tính làm gì?
Kết quả Mạnh Nam nghe xong cũng ngớ ra:
- Chuẩn bị xem bệnh cho mọi người, ngươi không biết lệ cũ, trước khi ra ngoài phải xem bệnh cho lưu dân à.
- À à, biết chứ, cơ mà ta chưa từng tham gia nên nhất thời không kịp phản ứng…
Nhâm Tiểu Túc nói.
Một nam nhân trung niên đi tới bắt tay Nhâm Tiểu Túc, hòa khí nói:
- Xin chào, ta là Tư Mã Cương, người phụ trách việc xem bệnh hôm nay.
Nếu ngươi có vấn đề gì có thể nói với ta.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc dẫn Nhâm Tiểu Túc tới một cái bàn trống:
- Đây là vị trí của ngươi, có việc gì cứ gọi ta.
Bây giờ Nhâm Tiểu Túc mới hiểu, không chỉ đám người kia xem bệnh cho lưu dân mà hắn cũng vậy.
Bác sĩ thực tập như Mạnh Nam và Lương Sách thì làm những việc tạp vụ căn bản.
Vương Kinh đi tới trước mặt mọi người:
- Ta biết có vài người lần đầu tham gia loại chuyện tình nguyện này.
Lưu dân không ăn mặc sạch sẽ vì không có nước tắm mỗi ngày.
Nếu các vị cảm thấy có gì không thoải mái thì mong hãy khắc chế, trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ.
Lương Sách nhiệt huyết hô:
- Đã rõ!
Bấy giờ, lưu dân trên thị trấn đã xếp thành một hàng dài.
Vương Kinh dẫn đầu ngồi vào bàn, Lương Sách thì an bài lưu dân tới trước bàn của từng vị bác sĩ.
Những lưu dân này đa phần đều có vết thương cũ chưa lành, giống như Nhâm Tiểu Túc khi còn ở thị trấn 113.
Lưu dân không có tiền khám bệnh nên chỉ có thể chậm rãi kéo dài, có đôi khi một vết xước tay cũng bị mưng mủ, nhiễm trùng, mất mạng như chơi.
Lúc xem bệnh, Vương Kinh quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện không bác sĩ nào ghét bỏ lưu dân mới dần yên lòng.
Bất quá khiến hắn có hơi bất ngờ là thiếu niên đi ké họ cũng không hề ghét bỏ lưu dân.
Bấy giờ, Dương Tiểu Cận đang nằm ngủ trên xe, súng lục được đặt ở nơi có thể dễ dàng lấy được.
Mỗi lần ra ngoài nàng đều tiến vào trạng thái căng thẳng đề phòng.
Mà Nhâm Tiểu Túc mắt to trừng mắt nhỏ với lưu dân.
Những bác sĩ khác bận rộn, không ngừng khám cho từng người lại từng người.
Mà phía bên Nhâm Tiểu Túc thì cứ kẹt cứng ở người trước mặt!
Nhâm Tiểu Túc thầm bó tay, hắn thì xem bệnh kiểu gì?! Chữa ngoại thương không sao chứ khám bệnh đâu đáng để hắn lấy Hắc dược ra cho đám người này dùng.
Cái giá phải trả quá lớn rồi.
- Bác sĩ, mấy ngày gần đây tim ta đập rất nhanh.
Đây rốt cục là bị cái gì?
Lưu dân hỏi?
Nhâm Tiểu Túc nhịn nửa ngày mới lên tiếng:
- Có phải… người đã làm chuyện gì trái lương tâm không?
Lưu dân đối diện nhất thời nóng nảy:
- Ngươi tới để xem bệnh hay mắng người vậy!
- Ha ha, ta chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng kích động!
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Kỳ thật ngươi không có bệnh.
Hẳn là do làm việc quá mệt mỏi nên có phần mệt thôi.
Nghỉ ngơi nhiều chút là tốt rồi.
Lưu dân hỏi:
- Vậy ta có cần kiêng khem gì không?
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt:
- Không có, muốn ăn gì thì mau ăn đó, tranh thủ ăn nhiều chút, không cần kiêng khem.
Lưu dân:
- ???
Muốn ăn gì thì mau ăn đó? Tâm trạng vị lưu dân này có phần chịu không nổi rồi!
Lưu dân khóc lóc chạy tới chỗ Vương Kinh, hi vọng Vương lão gia tử có thể chẩn đoán chính xác hơn.
Nhâm Tiểu Túc bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết xem bệnh.
Thế nhưng hắn cũng không thể nói với Vương Kinh: Ta nhận nhiệm vụ ám sát Khổng Đông Hải, mong ngươi hợp tác.
Bấy giờ, lưu dân nọ đứng lên, cầm chặt tay Tư Mã Cương, thần khẩn nói:
- Cám ơn ngài, thật sự cám ơn ngài rất nhiều!
Tư Mã Cương đẩy gọng kính, cười nói:
- Không cần cám ơn, lấy đơn đi lãnh thuốc đi.
Tư Mã Cương nhìn biểu tình Nhâm Tiểu Túc, thầm nghĩ tiểu tử này không lẽ bị hắn chấn trị à?
Nghĩ tới đây, Tư Mã Cương lại hô:
- Người kế tiếp.
Thế nhưng Tư Mã Cương không biết, thư Nhâm Tiểu Túc để ý không phải hắn mà là lời cám ơn của lưu dân.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện biểu thành khẩn trưởng của lưu dân.
Còn có người cho Vương Kinh trấn gà, nói nhờ có ông ta mà hắn mới sống được tới giờ.
Còn có người cảm tạ một vị bác sĩ đã chữa bệnh cho cha hắn.
Hẳn là do đám người này làm từ thiện mấy năm nay nên lưu dân mới cảm tạ thật tâm như thế!
Biết bao nhiêu cảm tạ tệ a!
Nhâm Tiểu Túc bỗng nói với Lương Sách:
- Ngươi hãy thêm người bệnh có ngoại thương giúp ta đi.
Lương Sách sửng sốt một chút:
- Có rất nhiều bệnh nhân có vết thương ngoài, ngươi chắc ngươi chữa được chứ?
- E rằng ngươi không biết, năm đó ta từng được người tặng lá cờ Diệu Thủ Hồi Xuân.
Những năm nay ta cũng không nhớ bản thân từng trị qua bao nhiêu ngoại thương.
Bớt nói nhảm, mau dẫn người bệnh tới!
Nhâm Tiểu Túc hăng hái nói.
Bấy giờ, Vương Kinh nhận được lời khiếu nại về Nhâm Tiểu Túc nên đứng dậy tính đi tới chỗ thiếu niên.
Kết quả ông thấy Nhâm Tiểu Túc lấy Hắc dược ra, đưa cho từng người một.
Không cần biết đó là vết thương hở hay vết bỏng thì Hắc dược cũng có hiệu quả!
Vương Kinh ngăn một người bệnh vừa được Nhâm Tiểu Túc trị để hỏi:
- Ngươi bôi thuốc gì vậy?
- Ta cũng không biết nữa, chỉ biết thoa lên rất mát lạnh, đau đớn biến mất ngay…
Lưu dân vui vẻ nói:
- Thương thế này đã kéo dài nửa tháng rồi.
Tối ta đau tới ngủ không được, thành thật cảm tạ các ngươi!
Vương Kinh sửng sốt một chút, hắn nhìn Nhâm Tiểu Túc lại nhìn lưu dân.
Sau đó tới hỏi Lương Sách:
- Mời bị bằng hữu này đi qua một bên nghỉ ngơi đi.
Nhìn thử xem dược vật có tác dụng phụ gì không.
Lúc này Vương Kinh đang nghi ngờ Nhâm Tiểu Túc cho lưu dân dùng thuốc cấm.
Khả năng cao là tạm thời dừng đau nhưng sẽ để lại di chứng cho nên mới muốn quan sát thêm.
Vương Kinh đứng gần đó, không khám bệnh nữa mà nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc không ngừng phát thuốc cho từng người.
Hiệu suất làm việc cực cao, thậm chí còn gọi Mạnh Nam tới làm trợ thủ cho hắn, giúp người bệnh khâu vết thương lại.
Điều khiến Vương Kinh ngạc nhiên là, không cần biết tay lưu dân có sạch sẽ không, thiếu niên này đều thân thiết cầm chặt tay đối phương, nghe đối phương cảm tạ rồi mới cáo từ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận