Đệ Nhất Danh Sách

Chương 875: Xuất Phát

Lúc chạng vạng tối, sư đoàn số 3 Hỏa Chủng yên tĩnh trong doanh địa.
Tất cả mọi người đã ăn cơm tối vào xế chiều, giờ cơm tạm thời được cải biến, đây là điềm báo chuẩn bị cho việc tập kích.
Trên đầu thành, pháo binh đã an vị.
Lần này sẽ có một binh lữ bộ binh thẳng tiến tới rừng cây phương bắc.
Mà chuyện pháo binh cần phải làm là khi chi bộ binh này chuẩn bị rút lui, bọn họ phải chịu trách nhiệm yểm hộ.
Binh sĩ Hỏa Chủng chỉ có thể xuất phát vào ban đêm.
Nhờ vào đèn pha đầu tường mà ban đêm sáng như ban ngày, khiến toàn bộ binh sĩ Hỏa Chủng bại lộ trong tầm mắt mọi rợ.
Nhưng nếu không mở đèn pha cũng sẽ khiến mọi rợ chú ý.
Chung quy đúng giờ ngươi không mở đèn pha, khác với thường ngày, ai cũng biết có chuyện mờ ám.
Cho nên biện pháp tốt nhất là chính là trực tiếp hành quân lúc chạng vạng tối, nhanh chóng di chuyển nhờ vào ánh sáng đèn pha.
Bọn họ đã tính toán, tuy đã đầu xuân nhưng vào năm giờ chiều sắc trời ở phương bắc đã dần tối.
Bọn họ còn 38 phút để di chuyển.
Nhâm Tiểu Túc từng nghi hoặc, đã có pháo binh vì sao không trực tiếp tấn công mọi rợ.
Lúc trước không phải Hỏa Chủng cũng từng thực hiện kế hoạch công kích bằng pháo binh đó sao, hiện tại khác ở chỗ nào chứ? Phải biết cánh rừng vẫn nằm trong tầm bắn của Hỏa Chủng, bất quá chỉ là cách xa tường thành chừng vào cây số mà thôi.
Nhưng P5092 giải thích cho hắn, mảnh rừng ở phương bắc kia chiếm diện tích gần vạn mẫu, dù vật tư không bị hủy thì bọn họ cũng không cách nào công kích được.
Khách quan mà nói, dùng binh sĩ tấn công càng có lợi hơn.
Nhâm Tiểu Túc không thể không thừa nhận, đây đúng là tư duy của quan chỉ huy a.
Vũ khí hay người đều là quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Cái bọn họ để ý tới chỉ có chiến thắng, phải dùng quân cờ nào để đổi lấy chiến thắng mới là thứ họ nghĩ tới.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, sau này nếu P5092 đến tây bắc, hắn phải nói rõ cho tên này biết, tuy người tây bắc không sợ hi sinh nhưng nếu không cần hi sinh thì tốt hơn nhiều.
Trong mắt Nhâm Tiểu Túc, hắn cảm thấy chỉ cần người vẫn còn thì hi vọng vẫn còn.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên do hắn không cách nào trở thành chỉ huy quân sự a.
Đối với P5092 mà nói, hiện tại chuyện vật tư rất khẩn trương, thời điểm sử dụng đạn dược lại càng cần tính toán tỉ mỉ.
Buổi trưa hôm nay Nhâm Tiểu Túc phát hiện, khẩu phần lương thực được phát cho người trong bệnh viện dã chiến đã giảm đi phân nửa, rất nhiều người đều phàn nàn họ ăn chưa no.
Từ đây cũng có thể bên cạnh nhìn ra, vật tư Hỏa Chủng xác thực xảy ra vấn đề, ảnh hưởng của việc vật tư ở cứ địa bị hủy vô cùng trọng đại đối với Hỏa Chủng.
Lúc này, rốt cục mặt trời đã khuất xa về đường chân trời, ánh sáng nhanh chóng biến mất.
Cổng thành chậm rãi được mở ra, bộ binh sư đoàn số 3 nhanh chóng đi qua.
Mà Nhâm Tiểu Túc đi cùng một đội trinh sát độc lập, hắn mặc y phục tác chiến của Hỏa Chủng, cẩn thận kiểm tra dụng cụ nhìn ban đêm, súng ống tự động, súng lục....
Không thể không nói này trang bị trinh sát của Hỏa Chủng vô cùng xa hoa.
Súng trường có hai ống ngắm, một cái là ống ngắm quang học, một cái khác là ống ngắm toàn cảnh.
Tranh bị này tương đương với đội đặc chủng nội bộ của sư đoàn số 3, đều là để chấp hành nhiệm vụ cứu viện, thâm nhập, trảm thủ với khó khăn cao.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá một chút "đám chiến hữu" bên cạnh.
Kết quả hắn phát hiện những người này có mang theo súng lựu đạn đường kính 40 mi li mét.
Mỗi tổ sáu người đều có thể tiến hành trọng trợ giúp bằng hỏa lực.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc dò xét bọn họ, trinh sát tinh nhuệ cũng dò xét Nhâm Tiểu Túc, bọn họ đã sớm biết Nhâm Tiểu Túc là bằng hữu trưởng quan P5092.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới thiếu niên này cũng sẽ tham gia chiến đấu lần này.
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa thể hiện năng lực trên phương diện chiến đấu a.
Mà nhiệm vụ lần này bộ tham mưu tác chiến giao cho bọn họ không phải là tập kích, cũng không phải trảm thủ hay xâm nhập, mà là bảo hộ thiếu niên này.
Về phần những cái khác, cứ đi theo thiếu niên này là được rồi, Nhâm Tiểu Túc sẽ trở thành quan chỉ huy tạm thời của họ.
Đại đội trưởng do dự nửa ngày, vẫn là nhịn không được nói rõ nói:
"Khi tiến nhập chiến trường, ngài cứ ở trong đội ngũ đi.
Ngàn vạn đừng làm chuyện gì dư thừa, như vậy mới có thể bảo vệ an toàn của ngài."

Nhâm Tiểu Túc sửng sốt một chút, đối phương cũng tương đối khách khí nên hắn gật gật đầu:
"Yên tâm, ta biết nhiệm vụ của các ngươi là bảo hộ ta.
Bất quá ta không cần bảo hộ."

Đại đội trưởng thầm nghĩ, ngươi không cần bảo hộ? Nổ vừa thôi! Bất quá lúc trước bọn họ cũng từng gặp qua loại người này, chưa lên chiến trường thì tự tin lắm, lên chiến trường rồi thì chưa biết à nha.
Thành viên trong đội trinh sát đều là những người thân kinh bách chiến.
Bọn họ tất nhiên có bọn họ ngạo khí.
Trên chiến trường, từ trước đến nay bọn họ đều cực kỳ tin cậy chiến hữu.
Nếu chiến tranh toàn diện bạo phát, binh sĩ nào cũng muốn chiến đấu với một chi đội đoàn kết thế này.
Cho nên bọn họ hiểu rất rõ chiến trường, cũng từng chiến đấu với mọi rợ.
Trinh sát trưởng hiểu rõ, dù là siêu phàm giả thì khi đối mặt với sự vây công của mọi rợ cũng chưa chắc có kết cục gì tốt.
Hắn lại hỏi:
"Vậy ta có thể hỏi trưởng quan một chút hay không, nhiệm vụ của chúng ta là bảo hộ ngài, vậy nhiệm vụ của ngài là gì?"
"À, nhiệm vụ của ta?"
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày rơi vào trầm tư:
"Ta cũng không biết cụ thể nhiệm vụ là cái gì, chúng ta tùy cơ ứng biến a."

Trinh sát trưởng nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, ngay cả mục tiêu cũng không có?
Chính mình rốt cuộc bọn họ lên chiến trường là để làm gì a?
Nhâm Tiểu Túc cười vỗ bờ vai hắn:
"Thả lỏng một chút, không có việc gì.
Các ngươi đằng sau ta yểm hộ hỏa lực là được.
Đúng rồi, ngươi đánh số là bao nhiêu?"
"T40219…
Trinh sát trưởng hồi đáp, hắn thầm thở dài một tiếng.
Lần này e rằng có chút phiền toái.
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
"T4, không tệ lắm, những binh lính khác đều là cái gì đẳng cấp?"
"Toàn bộ đều là T3…"
T40219 hồi đáp.
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
Toàn bộ đều T3, tố chất thân thể không tệ.
Xem ra nằm trong đội tiên phong của sư đoàn số 3.
Hắn nói với T40219:
"Nếu đều là T3, vậy lát nữa ta tăng tốc, các ngươi nhớ theo kịp, đừng để tụt lại phía sau."
T40219 xem thì cười ra tiếng, tụt lại phía sau? Trinh sát liền làm sao có thể tụt lại phía sau?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không nói gì khác, trực tiếp dẫn theo quân trinh sát rời đi.
Cổng thành sau lưng bọn họ chậm rãi rơi xuống.
T40219 lạnh lùng nói thông qua máy truyền tin:
"Tất cả tổ ban kiểm tra máy truyền tin."
"Đã rõ."
"Đã rõ."
"Đã rõ."
Trong lúc bọn họ nhanh chóng xuyên qua đèn pha chiếu xạ khu vực, T40219 nói:
"Viên đạn, mở camera trên mũ giáp ra."
Bởi vậy, hình ảnh tác chiến của họ đều được truyền về bộ chỉ huy, mà viên đạn là danh hiệu của một đội viên.
Hoàng hôn chuyển đổi từ ngày sang đêm, Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn trinh sát sau lưng một cái.
Không nghĩ tới đối phương còn có danh hiệu.
Hắn còn tưởng đối phương xưng hô đều dùng đánh số.
Một đoạn thời khắc Nhâm Tiểu Túc từng nghĩ, những binh lính Hỏa Chủng này có bao giờ khát vọng có một cái tên riêng thay vì một con số không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận