Đệ Nhất Danh Sách

Chương 623: Vương Tọa


Nhan Lục Nguyên đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của đám Hassan với muốn. Liên tục ba ngày kế tiếp, Hassan dẫn theo tộc nhân đi một lượt khắp các khu chăn thả, đào toàn bộ đất mà trâu liếm về.
Càng thiếu cái gì người ta càng khát vọng cái đó. Tuy trong thịt dê và bò có muối nhưng vấn đề là dùng nước canh có muối và không có muối là vị thế nào.
Hơn nữa, Nhan Lục Nguyên đã nói cho Hassan biết, phụ nữ và người già bệnh là do thiếu muối, cho nên Hassan rất để tâm tới chuyện này.
Có muối mới có sức để làm.
Ba ngày này, Hassan dẫn theo người của mình cố gắng chiết xuất muối trong trời giá buốt.
Dưới sự dặn dò của Nhan Lục Nguyên, khi nấu thịt dê, Hassan bỏ muối vào canh, mùi vị thật sự rất tuyệt.
Tuy khi giết dê có phần đau lòng nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn bừng bừng của tộc nhân, Hassan lại cười như nở hoa.
Chỉ là xế chiều ăn thịt dê hôm đó lại có người tới từ nơi xa.
Nhan Lục Nguyên đã sớm đứng trước bộ lạc chờ đợi, lẳng lặng nhìn đối phương.
Ba giờ trước, đàn sói đã phát hiện hành tung của họ nhưng không công kích.
Sứ giả cưỡi ngựa lớn, bên hông đeo trường đao. Hassan đứng bên cạnh nói:
- Chủ nhân, đao này chỉ có chiến sĩ thân chinh bách chiến mới được dùng. Ngài cẩn thận chút, đừng để hắn tới gần ngài.
Nhan Lục Nguyên cười, gật đầu:
- Không cần sợ, để xem hắn nói gì trước.
Sứ giả đi tới trước mặt Nhan Lục Nguyên, đứng cách thiếu niên 20m thì nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi tới:
- Ta là sứ giả Bác Cách Thai của đại hãn. Đại hãn lệnh ta tới mời ngươi tới lều lớn nghị sự. Đồng ý để ngươi là chức Hữu Giáo Vương mới, quản lý một vùng thảo nguyên!
Ngữ khí nói chuyện của vị sứ giả này không ngạo mạn như người trước, ngược lại còn khách khí hơn rất nhiều.
Nhan Lục Nguyên kinh ngạc, hắn nhìn hướng Hassan:
- Ta giết người của hắn, hắn có để ta thế chức đối phương?
Phải biết, Hữu Giáo Vương là chết trong tay Nhan Lục Nguyên hắn.
Vị đại hãn này chẳng những không muốn báo thù còn muốn chiêu an hắn?
Hassan giải thích:
- Chuyện này cũng bình thường thôi. Mọi người trên thảo nguyên đều tôn sùng thực lực.
Đại bộ lạc trên thảo nguyên không quá đoàn kết, được cấu thành từ 50 đến 60 bộ lạc nhỏ. Cho nên mất người này đổi người khác thì có gì lạ đâu?
Thế nhưng Nhan Lục Nguyên cảm thấy không đúng. Hiện giờ vị đại hãn kia muốn xuôi năm cướp đồ ăn. Bây giờ là thời điểm lập uy, nếu tên đó không giết hắn thì phục chúng kiểu gì?
Dưới sự quan sát của rất nhiều bộ lạc nhỏ, lúc khác đối phương có thể chiêu an hắn nhưng hiện tại tuyệt đối không được.
Loại đạo lý này ngay cả Nhan Lục Nguyên cũng hiểu được thì một đại hãn của mười mấy bộ lạc sao có thể không hiểu.
Lúc này, sứ giả lên tiếng:
- Nếu ngươi không tin thì có chiếu lệnh của đại hãn đây. Ngươi có thể tự xem.
Nói xong, đối phương đi lên trước, móc một tấm da dê ra.
Không chờ đối phương kịp tới gần, Hassan đã hô to:
- Chủ nhân, cẩn thận!
Sau đó đẩy Nhan Lục Nguyên ra!
Thế nhưng Hassan không đẩy Nhan Lục Nguyên ra mà là ngược lại, Nhan Lục Nguyên đẩy Hassan ra.
Hassan hốt hoảng quay đầu lại, thấy được mạch máu Nhan Lục Nguyên ánh lên màu bạc, cứ như bộ dáng lần đầu tiên hắn tới bộ lạc, vừa thần bí lại dị thường.
Sứ giả đi tới trước mặt Nhan Lục Nguyên, trong chớp mắt rút bội đao bên hông ra. Đao quang màu trắng vọt tới chỗ Nhan Lục Nguyên. Sứ giả tới là để giết thiếu niên trước mắt này, mà hắn chính là Hữu Giáo Vương mới!
Dưới sự diễn tả của sứ giả đầu tiên, Nhan Lục Nguyên hẳn là một siêu phàm giả. Mà năng lực thiếu niên chính là điều khiển dã thú, tỷ như hùng ưng và đàn sói.
Thế nhưng, chẳng có siêu phàm giả nào mà không có điểm yếu cả. Nếu đã có năng lực của dã thú thì bản thể chắc chắn rất yếu.
Chỉ cần chiến sĩ thân chinh bách chiến có thể tiếp cận thiếu niên, không để hắn kịp điều khiển dã thú thì mối họa lớn có thể giải trừ rồi!
Vị đại hãn này đã liệt Nhan Lục Nguyên vào danh sách đen. Có thể điều khiển một đàn sói hơn cả ngàn con, nếu đánh nhau sẽ tạo thành đả kích lớn cho đội quân của hắn.
Hơn nữa, một khi để các bộ lạc khác trông thấy, làm không tốt thì chưa đánh đã thua.
Vì thế đại hãn quyết tâm giết Nhan Lục Nguyên. Một là lập uy, hai là bóp chết sự uy hiếp vừa nảy mầm này.
Cho nên, đại hãn không tiếc để Hữu Giáo Vương mới nhận chức!
Cơ mà, vị Hữu Giáo Vương là chiến sĩ thân kinh bách chiến vừa vọt tới bên cạnh Nhan Lục Nguyên, nhìn thấy ánh sáng màu bạc phát ra từ mạch máu đối phương thì trong lòng dâng lên cảm giác không tốt.
Khi đao quang sắp chạm tới Nhan Lục Nguyên thì nội tâm Bác Cách Thai không khỏi vui vẻ. Hắn không ngờ thiếu niên này không né!
Phải biết, một đao này họ xuống thì dù là đại hãn lợi hại như thần linh của họ cũng chưa chắc ngăn được.
Đông một tiếng!
Cương đao như chạm vào kim loại. Chẳng biết từ lúc nào Nhan Lục Nguyên đã được bọc lại bởi một lớp thiết giáp. Cương đao chém vào thiết giả chỉ để lại một dấu vết màu trắng!
Quả thật Nhan Lục Nguyên có điểm yếu, hắn không có khí lực mạnh mẽ như những siêu phàm giả khác. Nếu kẻ địch tới gần rất dễ chết bất đắc kỳ tử.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc đã sớm vì Nhan Lục Nguyên mà bổ sung thêm người máy nano!
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc thu thập người máy nano để cho Nhan Lục Nguyên cũng vì sợ một lần ngoài ý muốn này.
Số người máy đó đã đủ bảo vệ Nhan Lục Nguyên!
Trên thảo nguyên không có vũ khí hạng nặng, không nhắc tới năng lực của Nhan Lục Nguyên, chỉ mỗi lớp thiết giáp này đã đủ để hắn đi ngang đi dọc!
Nhan Lục Nguyên điều khiển người máy nano tạo thành thiết giáp bảo vệ tay hắn, khiến trường đao của Bác Cách Thai bị tách thành hai đoạn.
Bác Cách Thai nhìn thiết giáp trước mắt không biết phải làm sao mới tốt. Trường đao không có tác dụng với thiết giáp, hắn nên ứng phó thế nào đây? Đao không dùng được chẳng lẽ dùng răng cắn?
Không chờ Bác Cách Thai nghĩ kỹ xem nên làm thế nào đã thấy dân du mục quỳ gối phía sau Nhan Lục Nguyên như đang tôn sùng thần linh, quỳ bái thiếu niên.
Trong mắt của họ, đây là thần tích không thể nghi ngờ.
Nhan Lục Nguyên cười nói với Bác Cách Thai:
- Ta đã hiểu ý nghĩ của đại hãn các ngươi. Cũng vừa vặn dùng đầu của các ngươi xây dựng vương tọa cho ta.
Hắn muốn là cả thảo nguyên, nhất định phải để cho tất cả người trên thảo nguyên biết tới hắn.
Tương lai hắn còn giết rất nhiều người nữa, giết tới khi nào thảo nguyên thuộc về hắn thì thôi.
Thời đại này đối xử thế nào với hắn, hắn sẽ đối xử lại y như vậy.
Tiểu Ngọc Tỷ đứng bên cạnh lặng yên quan sát hết thảy. Bỗng nhiên nàng có chút vui mừng vì đang ở bên cạnh Nhan Lục Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận