Đệ Nhất Danh Sách

Chương 926: Thân Thế Của Nhâm Tiểu Túc

"LINH?"
Dương Tiểu Cận nhớ lại rồi nói:
"Ngươi nói là AI Linh lấy thân phận nhân loại xuất hiện ở trước mặt chúng ta? Làm sao nó là làm được?"
"Ta cũng không biết làm sao nó làm được, nhưng ta có trực giác như vậy… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Bao gồm mỗi lần nó gọi điện thoại cho ta, mặc dù nó thay đổi thanh âm ta cũng có thể cảm giác được. Bởi vì nó cực độ lý tính, hơn nữa lúc có lúc không sẽ hiển lộ ra năng lực tính toán siêu cấp của mình. Ngươi xem lúc trước hắn hợp tác với Quý Tử Ngang đi, trực tiếp dùng mười hai lỗ thủng phá hủy một ngọn núi, kỹ năng dùng thuốc nổ của ngươi cũng không thấp, cho nên hẳn cũng hiểu rõ cao thủ thuốc nổ dù lợi hại hơn nữa cũng có giới hạn, tự phá hủy một ngọn núi coi như được đi, tùy tiện chỉ điểm người khác phá hủy một ngọn núi, ta cảm thấy rất không có khả năng."
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc cũng không chắc lắm. Vì theo hắn, tuy LINH của Vương thị vô cùng tân tiến, nhưng vấn đề là LINH dùng vật dẫn gì khiến nó có thể lấy được nhục thân của con người. Não người đâu thể cài đặt chương trình được.
Hắn chưa từng nghe Vương thị có đột phá gì ở phương diện này.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lúc nhất thời chưa thể nắm bắt được suy nghĩ kia.
"Được rồi, chuyện của Vương thị và chúng ta cũng không có quan hệ quá lớn …"
Dương Tiểu Cận nói:
"Gần đây ta nghĩ tới một chuyện, lúc trước ngươi nói với P5092, ngươi có thiên phú bẩm sinh là săn bắn, dường như chưa ai dạy ngươi cả, ta muốn hỏi chuyện này là sao.”
"À…"
Nhâm Tiểu Túc hồi đáp:
"Không chỉ là thiên phú săn bắn, còn có những cái khác nữa. Ngươi nên biết bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã của ta là thế nào. Tỷ như ta làm sao nhóm lửa, làm thế nào cắm trại mà không né tránh công trùng… đều như từng có người dạy ta cả.”
"Phảng phất như đã có người dạy ngươi?"
Dương Tiểu Cận truy vấn:
"Miêu tả cụ thể cái loại cảm giác đó một chút xem.”
"Giống như là có người rất thân cận từng một lần dẫn ta đi qua sông núi cùng sông ngòi, thứ cảm giác quen thuộc thân thiết kia luôn vẫn là đi theo tại ta…"
Nhâm Tiểu Túc xuất thần nhớ lại:
"Cho nên ta vô cùng thích hoang dã, không riêng gì sinh tồn nơi hoang dã, tính cả kỹ xảo leo núi tay không ta cũng vô sự tự thông, ta biết định vị tam giác như thế nào, ta biết tìm kiếm con đường tốt nhất như thế nào, phảng phất sinh ra đã biết."
"Không phải là sinh ra đã biết…"
Dương Tiểu Cận lắc đầu: "Những bản lĩnh này, có lẽ trí nhớ đã mất đi chính là chìa khóa có thể tháo gỡ bí mật thân thế của ngươi đó. Ngươi hiểu rõ ý ta mà, người có được bản lĩnh sinh tồn như ngươi trên thế giới này cũng không nhiều, cho nên ta cảm thấy thân thế của ngươi chưa chắc đơn giản."
Điểm này Dương Tiểu Cận cực kỳ khẳng định, bản lĩnh sinh tồn nơi hoang của Nhâm Tiểu Túc nàng từng thấy qua, đó đâu phải điều mà ai cũng biết được? Cho nên, nếu quả thật như Nhâm Tiểu Túc nói, có người đã dạy hắn hết thảy những điều này, như vậy đối phương hẳn là một người rất đặc biệt mới đúng.
Vậy người dạy Nhâm Tiểu Túc là ai?
Dương Tiểu Cận phỏng đoán người này là phụ thân của hắn.
Chỉ có phụ thân, mới có thể kiên nhẫn dạy bảo hài tử của mình như thế, cũng tiêu phí thật nhiều tinh lực để bồi dưỡng đứa nhỏ.
"Còn có những chuyện khác thì sao? Có gì liên quan tới ký ức bị mất đi kia không… "
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Đúng rồi…."
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Có một năm, mùa đông tuyết rơi ở hàng rào 113, ta ở bên ngoài tìm thức ăn kết quả bị nhốt trên núi. Lúc ấy ta tự biết lấy vài tấm ván gỗ trượt từ trên núi xuống. Bất quá về sau điều kiện không cho phép nên ta không làm nữa. Cơ mà khát vọng được trượt tuyết kia rất lớn, tới nay vẫn mà ta vẫn cảm nhận được. Đợi đánh xong trận này, mùa đông năm nay chúng ta tới Tây bắc trượt tuyết đi. Nghe nói nơi đó có rất thích hợp trượt tuyết."
"Không thành vấn đề…"
Dương Tiểu Cận cười cười rồi đứng dậy đi đến bên trong trận địa:
"Một lời đã định."
Nhâm Tiểu Túc vẫn như cũ ngồi ở biên giới trận địa phòng ngự, mơ tới trận cuộc sống tốt đẹp sau khi chiến tranh kết thúc. Ở tây bắc không có chiến tranh, cũng không có chém chém giết giết, thật tốt.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không thấy được, Dương Tiểu Cận vẫn chưa quay về trướng của mình mà là thẳng đến chỗ lều vải của Vương Uẩn.
Nàng kêu Vương Uẩn ra, Vương Uẩn hiếu kỳ nói:
"Thiếu soái phu nhân tìm ta có chuyện gì?"
"Ta nói vài điều kiện, ngươi giúp ta tìm người trong ký ức của ngươi đi…"
Dương Tiểu Cận nói.
Nếu là trước kia, e rằng nàng sẽ không làm thế này. Chung quy tất cả liên minh hàng rào hơn một ngàn vạn người, nàng đi đâu mà tìm đây?
Thế nhưng, hiện tại có Vương Uẩn thì không giống với lúc trước, người này có đầu óc tựa như máy vi tính.
Vương Uẩn gật đầu nói:
"Ngươi nói đi, để ta xem có ai giống vậy không.”
Dương Tiểu Cận cân nhắc một chút rồi nói:
"Trên thế giới này người am hiểu săn bắn nhất là ai?"
Vương Uẩn sửng sốt một chút:
"Thiếu soái a."
Nàng có phần phân không rõ đây là Vương Uẩn muốn vuốt mông ngựa hay sao. Nhưng nói thật, nàng xác thực không nghĩ tới sẽ là đáp án này.
Dương Tiểu Cận nói thẳng:
"Đổi vấn đề khác, trên cái thế giới này, người am hiểu săn bắn, sinh tồn hoang dã, trượt tuyết, tay không leo núi nhất là ai? Không cần lợi hại nhất, chỉ cần mang tính tương đối là được, ngươi có thể nói một lần mấy cái đáp án."
Chung quy trong lĩnh vực này chưa ai từng tỉ thí qua, kêu Vương Uẩn kiếm ra ai là người lợi hại nhất e rằng có hơi khó a.
Kết quả Vương Uẩn cười lắc đầu:
"Không cần so, có một người mạnh nhất về những điểm này.”
Dương Tiểu Cận nghi ngờ nói:
"Ai?"
"Người sáng lập tập đoàn Thanh Hòa, Nhâm Hòa…"
Vương Uẩn giải thích:
"Vị này là một cái truyền kỳ, rất nhiều người cũng biết, không riêng gì trượt tuyết, leo núi tự do, sinh tồn nơi hoang dã mà còn là bay bằng bộ cánh, đạp xe địa hình, trượt tuyết, nhảy dù, nhảy dù, lặn, lướt sóng thì hắn đều được công nhận là người lợi hại nhất. Nói tới cũng kỳ quái, những thứ này được gọi là thể thao mạo hiểm trước tai biết. Vốn dân trong nghề không ai phục ai, thế nhưng lúc ta đọc trong tài liệu thì phát hiện tất cả mọi người đều phục người sáng lập tập đoàn Thanh Hòa."
Dương Tiểu Cận im lặng nửa ngày, sau đó lại hỏi:
"Có tin gì về người này không hoặc truyền kỳ gì đó?”
"Có, có chứ… "
Vương Uẩn nói:
"Nghe nói trước tai biến hắn đã mở cơ nhân tỏa. Ngươi hiểu ý ta mà, khả năng cao hắn có thể là siêu phàm giả đầu tiên trên thế giới này."
"Đây là tin đồn hay sự thật …."
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Vậy cũng không rõ…"
Vương Uẩn vui tươi hớn hở cười nói:
"Còn có tin đồn nói con của hắn trước tai biến cũng mở cơ nhân tỏa nhưng không ai xác nhận."
Dương Tiểu Cận cười cười:
"Đã làm phiền ngươi rồi, cám ơn."
"Không có việc gì…"
Vương Uẩn nói xong thì quay về lều đi ngủ. Hiện giờ tất cả trận địa phòng ngự trừ binh sĩ thay phiên canh gác, tất cả những người còn lại đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi một hồi đại chiến kế tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận