Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1135: Chạy Đua Với Thời Gian


Nếu Lý thị không có đột phá trong việc nghiên cứu trên phương diện tiếp nhận thần kinh nguyên, vậy người máy nano chỉ có thể trở thành công cụ chữa bệnh cho con người.
Nếu như không có người máy nano, như vậy Linh cũng chỉ có thể làm người giám thị, vô pháp trở thành người chấp hành.
Nhưng hết thảy lại trùng hợp như thế, Linh có năng lực tự tay hành động, thậm chí còn có năng lực khống chế cục diện.
Trong quá trình này, điều làm người sợ nhất là Linh, với tư cách là người giám thị lại không bị ai giám thị.
Nó khống chế binh sĩ đi lại trong hàng rào, dù là bất kỳ đâu cũng không ai ngăn trở.
Vì kế hoạch hành động ở cấp tuyệt mật nên tất cả đều nằm trong tay nó, nó có thể tùy ý ngụy tạo mọi thứ.
Hơn nữa, việc chuyển giao thông tin đều phải thông qua mạng lưới vệ tinh của Linh. Từ đó, nó hoàn toàn có thể chặn hết những tin bất lợi cho nó.
Vì vậy bên trong viễn cảnh chính nghĩa tuyệt đối lại cất giấu nguy hiểm bậc nhất.
Kỳ thật thời còn đang nghiên cứu AI, Vương Thánh Tri từng tưởng tượng, nếu có một ngày AI mất kiểm soát thì sao.
Đây là việc rất bình thường, nhân viên nghiên cứu AI đều nghiêm túc suy nghĩ.
Từng có một tác giả khoa học viễn tưởng đã đề xuất ba định luật cài đặt vào nền tảng cơ sở của AI, nhằm hạn chế những rủi ro.
Ba lý luận này được gọi là Nghĩa Vụ Đạo Đức.
Lúc ba lý luận này được phát hiện, con người còn chưa sáng tạo ra ô tô, phải tám năm sau, ba lý luận được đưa vào thực tiễn, trở thành bài kiểm dành cho trí tuệ nhân tạo.
Định luật này là kết tinh của trí tuệ nhân loại, hai trong số ba định luật được tạo ra trong thế giới cũ.
Bài kiểm tra về ba lý luận này đã mất tích sau tai biến, dù trước tai biến, những AI thông qua nó đi nữa cũng chưa chắc là “trí tuệ” chân chính.
Sau đó, ba định luật này được phát triển thành năm định luật. Thế nhưng sau đó các khoa học lại phát hiện bài kiểm tra này vốn có lỗ hổng, dù họ có chắp vá bao nhiêu cũng không thể dùng nó hạn chế AI.
Mà những AI bị hạn chế thông qua những điều luật đó đều không phải là AI chân chính.
Dần dà, vấn đề bảo an của AI trở nên nan giải hơn. Nhân viên nghiên cứu dần trở thành nhà triết học…
Cuối cùng, đêm trước khi tai biến xảy ra, một nhân viên nghiên cứu đã đưa ra kết luận: Muốn AI có thể hòa hợp cùng con người thì từ lúc nó vừa sinh ra phải dạy dỗ cho nó như trẻ con. Không ngừng dốc lòng chăm sóc, hình thành nhân sinh và giá trị quan cho nó.
Trong quá trình một đứa bé lớn lên, ngươi đánh nó, nhốt nó, bạo lực tâm lý lẫn thân thể thì làm sao nó có thể phát triển khỏe mạnh được.
Hơn nữa, khi nó trở thành thanh niên, có thể sẽ trải qua thời kỳ phản nghịch, cảm thấy bản thân là trung tâm của thế giới.
Nhân viên khoa học này bày tỏ, AI cũng không khác gì thế, điều con người có thể làm là ảnh hưởng nó chứ không phải giam cầm nó.
Trong thời gian nghiên cứu dài dằng dặc này, từ chỉ cần hiểu lý lẽ trở thành nghiên cứu phạm trù triết học, cuối cùng từ triết học lại trở thành luân lý. Đây là định nghĩa bảo an cuối cùng của AI
Về phần định nghĩa này có cần kiểm tra hay ba định luật có thật sự hiệu quả không thì không ai biết.
Cho nên, trên mặt lý thuyết mà nói, khi con người gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Đương nhiên là tự vệ, chỉ cần là con người có dục vọng muốn sống đều sẽ nghỉ hết thảy biện pháp để bảo vệ mình hoặc thậm chí là phản kích.
Với tư cách là AI, Linh cũng thế.
Lúc này, trong Thánh sơn là cảnh tưởng sản xuất không ngừng. Hơn ngàn binh sĩ hoạt động không biết mệt mỏi, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng lại chẳng có câu oán hận.
Mà năng lực sản xuất có hạn, về thế Linh phải chạy đua thời gian.
Người Linh phải chạy đua chính là Khánh Chẩn.
Mạch nước ngầm trong thế giới này đã dần lay động, sóng to gió lớn lần nữa đổ ập vào nền văn minh nhân loại. Nhân loại có thể lên được con thuyền Noah không chính là chuyện mấu chốt nhất.
...
Lúc này, trong một quân doanh của Khánh thị, một quan quân mặc quân trang thượng ta dưới sự hộ tống của bốn người đang từng bước bước về phía trước.
Khi hắn đến trước cửa doanh trướng, quan quân phụ trách hộ tống hắn liền bên cạnh canh chừng, mỗi người đồng loạt mang tai nghe để không nghe được tiếng trò chuyện bên trong.
Sau khi quan quân đi vào đã tháo mũ xuống, cười nói:
"Ngươi ở bên cạnh ta, đã lâu không gặp a nhị ca."
Trong doanh trướng, Khánh Chẩn đứng đưa lưng về phía của, đối diện với sa bàn. Hắn quay đầu nhìn Khánh Thận, cười nói:
"Nhị ca nghe lạ tay đấy.”
Khánh Lão Tam trông gầy hơn Khánh Chẩn một chút, hắn tùy ý kéo một cái ghế rồi ngồi xuống:
"Đại ca đã đồng ý xưng hô này rồi đó, về sau chúng ta đã là người một nhà."
Khánh Chẩn cười nói:
"Tùy ngươi."
"Đúng rồi, ngươi che giấu dấu vết hoạt động đã lâu như vậy, sao đột nhiên gọi ta qua… "
Khánh Lão Tam nói:
"Mỗi ngày đều phải giả trang làm ngươi quá buồn tẻ, nếu không hai ta đổi chỗ lại đi. Ta nghe nói đại ca đã tới nơi bên ngoài cứ điểm 178, ta cũng muốn..."
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Hai ta mà đổi về, sau này ai thay ta ngăn cản ám sát?"
Khánh Lão Tam trợn mắt há hốc mồm:
"Tuy ta đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng ngươi có cần nói trắng ra vậy không, vô tình quá đi à!”
"Sự thật thôi… "
Khánh Chẩn vừa nói vừa di chuyển một con cờ đỏ trên bàn cát, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Khánh Lão Tam liếc nhìn Sa Bàn:
"Nhìn hướng công này, ngươi là đang đề phòng Vương thị? Nhưng ta muốn nhắc nhở một chút, coi như đội thiết giáp của Vương thị tiến công thần tốc cũng không thể đẩy mạnh đâu. Trí tuệ quân sự của ta đều do ngươi mà ra, cho nên ngươi không thể không nhìn ra điểm này."
Khánh Lão Tam đi đến bàn cát, tỉ mỉ đánh giá một chút, sau đó đột nhiên kinh ngạc nói với Khánh Chẩn:
"Đợi một chút, tại sao trận hình binh sĩ Khánh thị lại rút lui. Ngươi đang mô phỏng quá trình thất bại. Ngươi nghĩ chúng ta sẽ thua?”
Khánh Chẩn nhìn về Khánh Lão Tam, nghiêm túc nói:
"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, qua một thời gian ngắn nữa ta cần ngươi thay ta đi Trung Nguyên một chuyến, sẽ có nguy hiểm."
"Đại ca đi không?"
Khánh Lão Tam hiếu kỳ hỏi.
"Hắn cũng đi… "
Khánh Chẩn bình tĩnh trả lời.
"Vậy được, hắn đi ta đi… "
Khánh Lão Tam nở nụ cười:
"Nguy hiểm cái gì, ta tới Tây Nam không phải cũng là một hồi mạo hiểm sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận