Đệ Nhất Danh Sách

Chương 647: Nặng Như Núi

Nhâm Tiểu Túc ngồi trong sân của tạp chí hi vọng không thèm động đậy.
Nếu trong hàng rào có những người bụng dạ khó lường muốn làm loạn Lạc thành thì những con tin bị bắt cóc kia thật sự không quan trọng.
Căn bản không giúp họ đạt được mục đích.
Giống như hiện tại, Kỵ Sĩ đã không do dự nữa mà lựa chọn cường công.
Nếu không có con tin thì trước mắt quân chính quy và siêu phàm giả, đạo tặc không chịu nổi một kích.
Cho nên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới được thì đối phương sao không nghĩ tới được chứ?
Nếu thật sự muốn kiềm chế vệ binh và Kỵ Sĩ, để Kỵ Sĩ sợ ném chuột vỡ bình thì nhất định phải bắt được người quan trọng.
Ai quan trọng? Đối với Thanh Hòa mà nói, Hứa Khác là quan trọng nhất, đám người sau lưng Nhâm Tiểu Túc cũng quan trọng không kém.
Kỵ Sĩ là xương cốt cứng rắn nhất của Thanh Hòa.
Nếu có người đánh chủ ý lên Thanh Hòa thì nhất định phải biết phá hủy nắm đấm cứng rắn nhất của họ.
Mà tạp chí hi vọng lại là tinh thần của Thanh Hòa.
Lúc trước, trong lúc nói chuyện phiếm với Giang Tự, Nhâm Tiểu Túc đã biết tạp chí hi vọng là do Giang Tự và Hứa Khác hợp tác xây dựng.
Trong hỗn loạn mà đám người này vẫn giữ vững cương vị không phải vì chút tiền lương ít ỏi, càng không vì danh lợi mà là vì lý tưởng.
Sắc trời dần tối, tòa nhà cao tầng đã lên đèn.
Dưới ánh đèn, cả trăm người đang phấn đấu vì lý tưởng của họ.
Họ không sợ à? Sao mà không sợ được, sợ hãi là bản năng của con người, chỉ là họ không thể rời đi thôi.
Hôm nay, tạp chí hi vọng có chút đặc biệt.
Một ngày liền ra ba số, một là bản bình thường, hai bản còn lại thì ít hơn.
Chủ yếu là ghi chép những chuyện xảy ra trong Lạc thành khoảng thời gian này.
Bản thoại nhanh chóng được thông qua, lập tức thông qua vệ tin truyền đi khắp nơi trong Lạc thành rồi in thành ấn bản.
Giang Tự làm vậy là muốn thông qua năng lực của mình để nói với toàn thế giới, cho họ biết hiện tại Lạc thành đang xảy ra chuyện gì.
Cơ mà chi nhánh của tạp chí cũng bị các thế lực ngăn cản.
Cửa hàng in ấn tại tập đoàn Khổng thị bỗng từ chối in tạp chí hi vọng.
Khổng thị cũng không cứng rắn cự tuyệt mà nói là giấy trong kho đã hết, thật sự không giúp được.
Hôm nay không in được mà ngày mai mới có giấy.
Rõ ràng đang muốn qua được hôm nay trước, về phần ngày mai thế nào, tạp chí hi vọng có còn không cũng khó nói.
Thế lực toàn Trung Nguyên chỉ có Hỏa Chủng là không tỏ ra hành động gì, cứ như chẳng thèm đếm xỉa tới vậy.
Trước giờ, mọi người cho rằng mối quan hệ của Hỏa Chủng và Thanh Hòa không tệ.
Chẳng ngờ ở thời khắc mấu chốt mà Hỏa Chủng lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Không ai biết Hỏa Chủng đang làm gì, cũng không ai rảnh chú ý tới họ.
Hết thảy cứ chờ qua đêm nay lại nói!
Giang Tự đứng ở tòa cao nhất trên cao ốc.
Vì đọc quá nhiều bản thảo mà hắn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Phó tổng biên đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn Nhâm Tiểu Túc ngồi dưới sân.
Thiếu niên mặc quần áo bình thường, trong mắt rất nhiều người trong hàng rào trông hắn như đang chán nản. Đối phương ngồi trên ghế không có tí khế thế gì, chỉ đơn giản là ngồi trên ghế thôi.
Cũng không biết vì sao, phó tổng biên nhìn đối phương một hồi lại cảm nhận được cảm giác nặng tựa như núi.
- Tổng biên, thiếu niên này là ai vậy?
Phó tổng biên hỏi.
- Là người đã nói câu được đăng trên trang năm…
Giang Tự đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Câu đó là hắn nói hả?
Kỷ phó tổng sửng sốt một chút:
- Bây giờ hắn đang làm gì, vì sao ngồi trong sân chúng ta?
- Hắn đang bảo vệ chúng ta…
Giang Tự nhìn Nhâm Tiểu Túc cười:
- Nói mọi người không cần sợ hãi.
Tối hôm nay đừng ai nghĩ tới chuyện tiến được vào tạp chí hi vọng chúng ta.
- Ngài tin tưởng hắn như thế?
Kỷ phó biên khó hiểu.
- Ban đầu ta tưởng hắn nghe được câu đó từ ai nên cũng không coi trọng lắm, càng không coi trọng thiếu niên này, chỉ cảm thấy câu nói này thật hiếm có trong thời đại….
Giang Tự được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo:
- Dần dà ta mới hiểu được, hắn thật sự là người nói ra câu đó chứ không phải ngẫu nhiên nghe được ở đâu. Được rồi, làm việc tiếp đi.
Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm.
Lúc này, nhân viên làm việc trong tạp chí hi vọng đều thấy được Nhâm Tiểu Túc đang ngồi ngoài sân.
Khi mệt mỏi liếc mắt nhìn qua cửa sổ sẽ thấy bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc.
Sau đó chẳng biết vì sao mà sự bối rối trong lòng bỗng yên ổn lại.
Một nữ biên tên Tố Miêu dừng lại nghỉ ngơi một chút, tiện tay phác họa đường cong bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc thông qua cửa sổ.
Yên tĩnh mà tự tin.
Cứ như mặc kệ ai tới cũng không thể khiến thiếu niên kia run sợ.
Bóng đêm dần đến, rốt cục lão Lý và Trương Thanh Khê cũng giải quyết xong đạo tặc trong hàng rào.
Con tin chết rất nhiều, may mà có nhân viên của Thanh Hòa tới ổn định hiện trường mới tạm ổn, giúp đám Lý Ứng Duẫn thoát khỏi sự chất vấn của người nhà nạn nhân.
Bất giờ, Nhâm Tiểu Túc lại nghe tiếng súng vang lên.
Tiếng vang thanh thúy nháy mắt xé nát sự yên tĩnh trong Lạc thành.
Hắn quay đầu nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm trên cao.
Cùng lúc đó, nhân viên hi vọng thấy Nhâm Tiểu Túc đứng dậy.
Mọi người có chút nghi hoặc, nữ biên tập phác họa đường cong bóng lưng của Nhâm Tiểu Túc nói với đồng sự bên cạnh:
- Hắn đứng dậy rồi, có khi nào đã xảy ra chuyện gì đó không?
Vừa dứt lời, họ liền thấy một đám đạo tặc không rõ lai lịch vọt vào sân, súng đã lên nòng vách trên vai.
Sau lưng những người này còn có một người mặc đồ tác chiến, đi đứng nhàn nhã cứ như đang đi dạo chơi vậy.
Quả nhiên đúng như Nhâm Tiểu Túc dự liệu, đối phương muốn tạo ra hỗn loạn chân chính thì nhất định sẽ ra tay với tạp chí hi vọng.
Hơn nữa, thế giới khi mặt trời khuất bóng mới chân chính là thế giới của siêu phàm giả!
Đạo tặc mặc y phục tác chiến vọt vào sân của tạp chí hi vọng, trông chẳng khác nào một con dã thú màu đen cả.
Thế nhưng khi vừa vào sân nhỏ họ lại có phần sửng sốt vì thấy được một thiếu niên đang bình tĩnh trước mặt mình.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Nơi các ngươi không nên hủy hoại nhất chính là nơi này.
Trong chớp mắt, đạo tặc nổ súng về phía Nhâm Tiểu Túc.
Khi mọi người đứng trên lầu thấy được súng ống màu đen kia thì nhất thời kinh hô.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, họ liền thấy thiếu niên trong sân nhảy lên, chớp mắt hóa thành người sắt xông về phía đám đạo tặc!
Thiết giáp băng lãnh chạm vào xương cốt con người chỉ đưa tới một kết quả, xương cốt vỡ vụn.
Người trong tòa nhà nhát mắt ngừng tay, đứng bên cửa sổ nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Một nam phóng viên quơ lấy cái ghế, quát:
- Là nam nhân thì cùng ta lao xuống giúp hắn!
Kết quả vừa dứt lời, âm thanh lạnh lùng của Giang Tự vang lên:
- Đứng đây nhìn náo nhiệt cái gì, ngại không đủ loạn hả? Mau làm xong chuyện của các ngươi đi, ngươi cho rằng vì sao người ta bảo vệ các ngươi? Không, hắn là đang bảo vệ chuyện mà các ngươi đang làm đó.
Thu hồi những nhiệt huyết không đáng có lại, làm chuyện có giá trị duy nhất mà các ngươi có thể đi.
Dù có chết cũng phải chết trên đường tìm kiếm sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận