Đệ Nhất Danh Sách

Chương 561: Cuộc Chiến Thủ Thành


Đã từng, ba tập đoàn lớn tại Tây nam không để vật thí nghiệm vào mắt. Họ cho rằng vật thí nghiệm chỉ là dã thú không có trí lực. Đợi họ xử lý xong chuyện giữa ba nhà tự nhiên sẽ xử lý sạch sẽ đám vật thí nghiệm.
Thế nhưng khi Khánh Nghị xuôi nam thu thập vật thí nghiệm lại phát hiện chúng đã phát triển trí tuệ, trở nên vô cùng khó đối phó.
Hiện giờ trí lực của con người và vật thí nghiệm là như nhau. Nhân loại phải cẩn thận khi đối phó với giống loài mới này.
Tỷ như hiện tại, binh sĩ Chu thị căn bản không nghĩ tới vật thí nghiệm lại dùng lưu dân và binh sĩ tù binh để làm khó trưởng quan thủ thành Chu thị.
Tuy trưởng quan bình lĩnh hạ lệnh nổ súng nhưng phải biết, trong số lưu dân kia còn có người già và trẻ nhỏ. Chỉ sợ đánh xong trận này, trưởng quan Chu thị sẽ bị cắn rứt suốt đời.
Không phải ai cũng có thể lãnh huyết vô tình. Thế nhưng do tình huống ép buộc mà họ phải dùng lý trí để đưa ra quyết định.
Súng máy hạng nặng từ trên tường thành không ngừng được bắn ra. Trong đêm tối, nòng súng như bắn ra một con rồng lửa kéo theo cái đuôi sáng ngời.
Tất cả mọi người đứng trên tường thành lẳng lặng mà nhìn. Lão Lý và Tần Sanh chứng khiến lưu dân bị súng máy hạng nặng bắn tới huyết nhục tan tành. Trong số đó còn có người họ quen biết. Mới cách đây không lâu, cả hai vừa tiếp tế dược phẩm cho đối phương, đối phương còn tặng họ một giỏ trứng gà rừng.
Lão Lý đã đồng ý với lưu dân sẽ mua cho họ 12 cái áo bông để đám nhỏ có thể trải qua mùa đông tốt hơn. Kết quả áo bông chưa mua mà 12 hài tử đã không còn.
Thế nhưng, dù là lão Lý hay Tần Sanh cũng không có ý ngăn cản Chu thị. Vì họ biết đây là lựa chọn chính xác nhất, dù Kỵ Sĩ chính trực tới đâu vẫn không bị thiện tâm lưu mờ suy nghĩ.
Lưu dân và vật thí nghiệm xen lẫn nhau bị súng máy hạng nặng tấn công. Khi đám vật thí nghiệm thấy tường thành không nương tay thì lập tức lùi lại.
Chúng dùng tốc độ nhanh nhất trúng né, chui vào trong rừng sâu.
Mà binh sĩ bắn súng dùng hỏa lực điên cuồng truy đuổi chúng. Tuy nhiên, đám vật thí nghiệm như đã được huấn luyện. Chúng chạy trốn không theo quy luật nhất định, có thể dễ dàng tránh né đường đạn.
Trưởng quan Chu thị cố tình tấn công ở khoảng cách xa nhất có thể để ngăn cản đường chạy của vật thí nghiệm. Tuy lần này giết được mấy trăm vật thí nghiệm nhưng trong quá trình chạy trốn, binh sĩ thủ thành cũng nhận ra vật thí nghiệm có tố chất thân thể tốt cỡ nào.
Không chờ quân đội kịp thả lỏng thì từ máy truyền tin phát ra thông báo mặt trận phía nam đang bị kẻ địch tập kích!
- Chuyện gì vậy, không phải vật thí nghiệm vừa mới lùi lại đó à?
Có người sửng sốt hỏi.
- Không phải, chúng đang đánh lạc hướng chúng ta!
Trưởng quan Chu thị cắn răng nói.
Vừa rồi vật thí nghiệm huy động lực lượng và lôi kéo lưu dân để tạo tín hiệu giả rằng chúng muốn tấn công tường thành từ nói này.
Thậm chí binh sĩ từ cửa nam và cửa bắc cũng được họ điều tới. Thế nhưng khi viện binh chạy được một nửa đã được triệu hồi về chỗ cũ mà phòng thủ.
Thì ra chúng tạo thanh thế to chỉ để hấp dẫn lực chú ý mà thôi. Phía sau còn có mưu kế khác, một so với một càng thêm hung ác hơn.
Trưởng quan Chu thị hạ lệnh trong máy truyền tin:
- Thủ bằng được mặt trận phía nam cho ta. Quyết không được để vật thí nghiệm công phá hàng phòng ngự!
Vào năm phút trước, mọi người vừa được chứng kiến sức mạnh của vật thí nghiệm. Nếu chúng leo lên được tường thành cận chiến thì e rằng chỉ cần 10 phút, hệ thống phòng ngự của mặt trận phía nam sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Trong lúc nói chuyện, trưởng quan Chu thị đã thấy lão Lý dẫn theo Tần Sanh nhanh chóng đi về phía nam. Ngay cả 15 nhân viên Hỏa Chủng cũng theo sát phía sau.
Cả hai đều rất quyết đoán, nếu mặt trận phía nam là nơi có thể bị vật thí nghiệm công phá nhất thì đó là nơi cần họ hơn.
Khi vật thí nghiệm leo lên tường thành, chỉ có họ mới có thể đuổi chúng xuống.
Nhâm Tiểu Túc lặng lẽ quan sát tất cả ở cao điểm phía xa nên hắn cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn chỉ thấy vài cái chấm đen mơ hồ chạy từ tường thành về phía nam. Chẳng lẽ mặt trận phía nam bị vật thí nghiệm tấn công?
Bất quá Nhâm Tiểu Túc vẫn không di chuyển. Hắn vẫn suy nghĩ xem bản thân có nên tham dự trận thủ thành này không.
Trong quá trình di chuyển có thể thấy rõ sự đối lập về sức mạnh của Kỵ Sĩ và Hỏa Chủng. Hai Kỵ Sĩ chạy như điên ở phía trước còn chẳng thở gấp lấy 1 cái. Hơn nữa khoảng cách hai bên ngày càng được kéo dài. Thành viên Hỏa Chủng phía sau liều mạng đuổi theo lão Lý và Tần Sanh nhưng chẳng có kịp.
Một Chỉ Huy Sứ của Hỏa Chủng bỗng nói:
- Không cần đuổi theo họ, khi tới nơi chúng ta sẽ không còn sức đâu. Giữ sức lại chuẩn bị cho cuộc cận chiến lát nữa. Đừng để vật thí nghiệm thành công leo lên tường thành.
Hẳn binh sĩ ở phía nam vẫn thủ thành được một thời gian nữa. Mà Kỵ Sĩ chạy từ tây sang nam cũng cần ít nhất 20 phút. Lão Lý và Tần Sanh chỉ có thể cầu nguyện binh sĩ phía nam đủ rắn rỏi, đừng dễ bị công phá!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc cũng đang chạy về phía nam. Hắn nghĩ, nếu lão Lý và Tần Sanh không chịu được thì hắn ở gần tốt xấu gì cũng có thể nhanh chóng giúp đỡ.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, bây giờ Hỏa Chủng mà hắn ghét còn hỗ trợ. Nếu hắn khoanh tay đứng nhìn thì chẳng phải nói hắn còn tệ hơn cả người hắn ghét?
Giờ khắc này, dường như mọi người đều chạy như điên. Binh sĩ rời khỏi vị trí đi chi viện cũng vậy, thế nhưng dù họ chạy về trước thì hiện tại lão Lý và Tần sanh đã vượt qua họ.
Nhâm Tiểu Túc vượt qua từng mái nhà. Bất quá không chờ hắn chạy tới thì ngay lúc hai Kỵ Sĩ chạy tới tường phía nam, vật thí nghiệm cũng vừa mới bò tới nơi. Chúng đứng ở ngay trên tường thành. Thân thể màu xám bay lên tấn công binh sĩ điều khiển súng máy hạng nặng. Nhóm đầu tiên leo lên được có nhiệm vụ phá hủy hỏa lực hạng nặng!
Không chờ chúng kịp tấn công thì lão Lý lập tức xông lên như một chiếc xe tăng, đụng vật thí nghiệm ngã xuống vách thành.
Khi Nhâm Tiểu Túc tới một điểm cao, hắn dùng kính ngắm quan sát. Chỉ thấy lão Lý nhanh chóng di chuyển, hai quyền phát ra quang huy. Hắn có thể dùng năng lực từ quang huy tại hai tay, cách không đánh ngã vật thí nghiệm cách mình năm sáu mét!
Cách chiến đấu của Tần Sanh cũng y như lão Lý!
Nhâm Tiểu Túc nhìn một màn này qua kính ngắm thì ngây ngẩn cả người. Thứ đồ chơi gì thế này, lão Lý và Tần Sanh mạnh như vậy sao? Khó trách họ dám tùy tiện đi lại giữa giữa nơi hoang dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận