Đệ Nhất Danh Sách

Chương 680: Năm Con Chim Cút Nhỏ

Nhâm Tiểu Túc nhìn đại lừa đối cười tươi như hoa thì không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn bỗng nghĩ khả năng không nhỏ bản thân còn có thể gặp La Lam và Chu Kỳ ở đây không chừng.
Chung quy La Lam là người dám đi huênh hoang trong Vương thị, mà nơi đây cách hàng rào Vương thị cũng rất gần.
Hắn cũng nghĩ tới chuyện sẽ gặp được Lý Thần Đàn tại đây, tên này rất thích xem náo nhiệt.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc tuyệt đối không ngờ bản thân lại gặp được đại lừa đảo.
Dường như người trong phòng đều đang đợi thành viên An Kinh tự xuất hiện rồi cùng nhau đi tới Thánh sơn.
Nhâm Tiểu Túc lôi đại lừa dối ra ngoài, thấp giọng nói:
- Sao ngươi lại chạy tới đây? Không biết ở đây rất nguy hiểm hả?
Đại lừa dối cười hớn hở:
- Ta đang làm việc mà.
Trung Nguyên xảy ra chuyện lớn thế này, ta phải đi thu thập tin tức cho cứ điểm 178 chứ, đúng không?
Bấy giờ, đại lừa đối nhìn Dương Tiểu Cận:
- Vị này là Dương Tiểu Cận cô nương à.
Quả nhiên khí chất xuất chúng, vô cùng xứng đôi với Thiếu soái chúng ta.
Dương cô nương có hứng thú tới cứ điểm 178 an cư lạc nghiệp không.
Cứ điểm 178 có thể cung cấp nơi ở cho cô nương, không cần tốn tiền mua…
Khi thấy Dương Tiểu Cận, đại lừa dối bắt đầu nảy lên tâm tư.
Hiện tại Vương Phú Quý đã cố định ở cứ điểm 178 làm ăn rồi.
Nếu Dương Tiểu Cận cũng tới Tây bắc, họ còn sợ Nhâm Tiểu Túc sẽ chạy trốn à?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Thiếu soái?
- Không sai…
Đại lừa đối hớn hở nói:
- Có phải nghe rất oai không? Đợi Trương tư lệnh về hưu, hắn chính là Tư lệnh của cứ điểm 178 chúng ta.
Nghe tới đây có phải ngươi lại càng muốn tới Tây bắc đúng không?
Nói thật, Dương Tiểu Cận nghĩ mãi không ra thân phận hiện tại của Nhâm Tiểu Túc ở Tây bác lại hiển hách như thế.
Nàng mỉm cười nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Chưa từng nghe ngươi nhắc tới.
- Làm gì có, hắn nói vậy thôi.
Nhâm Tiểu Túc đáp.
Nghe vậy, Dương Tiểu Cận cũng đã rõ, khó trách đại lừa dối lại ân cần như thế.
Thì ra Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa đồng ý…
Đổi lại là người khác, chỉ sợ đối phương sẽ hưng phấn tới ngủ cũng không yên mất. Đây là thế lực lớn nhất Tây bắc, hơn nữa còn được trở thành người kế nhiệm chức Tư lệnh.
Nếu đổi thành cô gái khác, biết người đó của mình trở thành Tư lệnh cứ điểm 178 hẳn khoe khoang cả ngày, chỉ sợ người khác không biết…
Bất quá hiện tự sự chú ý của Nhâm Tiểu Túc đã bị thứ khác hấp dẫn.
Hắn nói với đại lừa dối:
- Ta cảm thấy khả năng cao Hỏa Chủng đã chuẩn bị hậu chiêu.
Thoạt nhìn nhắm vào An Kinh tự nhưng trong mơ hồ ta cảm thấy Hỏa Chủng muốn mượn việc này để giải quyết đối thủ nhiều năm là An Kinh tự.
Tuy ta không có gì chứng minh cho ngươi thấy nhưng ta khuyên ngươi đừng nên đi.
Lúc trước, Nhâm Tiểu Túc một lòng muốn chặn giết Hỏa Chủng để cứu Nhan Lục Nguyên, người em trai chí thân của hắn.
Lúc ấy chắc chắn sẽ khẩn trương thấp không, đây là việc không thể tránh khỏi, dù sao Nhâm Tiểu Túc cũng đâu phải thánh nhân.
Thế nhưng những gì Dương Tiểu Cận nói đã hắn lần nữa dùng lý trí suy nghĩ về chuyện này.
Hỏa Chủng biết rõ An Kinh tự muốn làm gì nên đã sớm chia thành hai con đường để đi. Đã thế, chẳng lẽ Hỏa Chủng còn không biết chuẩn bị hậu chiêu ở Thánh sơn ư?
An Kinh tự ở ngoài sáng, khả năng cao vẫn chưa nhận ra Hỏa Chủng đang muốn làm gì.
Đại lừa dối nói:
- Đời này ta từng trải qua nhiều chuyện nguy hiểm rồi.
Thiếu soái không cần lo cho ta, ta là người mệnh cứng.
Hơn nữa thấy ngươi cứ thế tiến vào ta cũng ra, vạn nhất trong Thánh sơn ngươi xảy ra chuyện gì thì sao.
Ta biết nói thế nào với Tư lệnh và Vương Phong Nguyên đây.
- Ta không sao..
Nhâm Tiểu Túc thản nhiên đáp.
- Vậy cũng không được…
Đại lừa dối khó khăn nói:
- Ta không đi, các ngươi cũng không được đi.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
- Vì sao?
Bấy giờ, trên hành lang hầm trú ẩn có năm người đi tới, rõ ràng là năm con chim cút bị Dương Tiểu Cận dùng súng ngắm kiềm chế trên núi.
Mà đối phương thì không nhận ra Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, dù sao khi ấy cả hai cũng đâu lộ diện.
Siêu phàm giả cầm đầu nhìn đại lừa dối, hỏi:
- Ngươi là người dẫn đường của chúng ta đúng không?
Đại lừa đối vui vẻ đáp:
- Đúng đúng, bất quá để ta nói trước, ta chỉ mới đi xung quanh Thánh sơn thôi.
Tình hình bên trong ta cũng không rõ lắm.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Nhâm Tiểu Túc nghẹn họng, không ngờ đại lừa đối chính là người dẫn đường Dương Tiểu Cận nói.
Cái gì mà mới đi dạo ở ngoại vi Thánh sơn chứ?
Khó trách hắn xuất hiện ở đây.
Không ngờ mấy năm này đại lừa đối không chỉ “đi dạo” ở Tây bắc mà còn “đi dạo” ở Trung Nguyên không ít.
Siêu phàm giả cau mày nghĩ:
- Mặc kệ trước kia ngươi từng vào Thánh sơn chưa.
Lần này ngươi phải cùng chúng ta hoàn thành lộ trình mới được rời đi.
Bằng không sao ta biết ngươi có tiết lộ tin tức tuyến đường của chúng ta ra ngoài không?
Đại lừa đối khó khăn đáp:
- Ta chỉ là người bình thường, không phải siêu phàm giả.
Muốn ta vào Thánh sơn khác nào lấy cái mạng già này của ta? Nếu các ngươi bắt ta vào đó, ta thà không nhận mối làm ăn này còn hơn.
Nhâm Tiểu Túc ở bên cạnh trợn tròn mắt.
Hắn không tin đại lừa đối chỉ là người bình thường đâu.
Người bình thường có thể sống sót sau vô số chuyện nguy hiểm à?
Rõ ràng con hàng này đang đóng kịch!
Siêu phàm giả đứng đối diện trầm tư một chút:
- Ta sẽ không bắt ngươi tiến vào Thánh sơn, nhưng nếu ngươi chịu, ta sẽ cho ngươi thêm 1.000.000 đồng xem như tiền bồi thường.
Đại lừa dối phân vân thật lâu mới đáp ứng.
Trò hề này diễn cũng thật trọn vẹn, phảng phất như hắn vô cùng sợ chết vậy.
Đối với Đại lừa đối, tiền không quan trọng, quan trọng là đám người này phải tin hắn chỉ là người bình thường.
Ngụy trang thành nhiều thân phận khác nhau không phải tuyệt chiêu của mỗi Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc.
Dưới gầm trời này, đại đa số mọi người khi tiến vào hoàn cảnh hoặc đoàn đội lạ đều làm như thế.
Đại lừa dối chỉ đi điều tra tin tức chứ không phải đi chịu chết.
Bấy giờ, vị siêu phàm giả kia mới nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận:
- Hai vị là?
- À, chúng ta là sát thủ cấp C tới mua tin của hắn…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Nàng là đồng đội của ta.
Trợ lý siêu phàm giả sau lưng cười:
- Sát thủ cấp C còn cần có đồng đội?
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên nói:
- Vì yếu quá nên mới phải hợp tác với nhau.
Dương Tiểu Cận ở bên cạnh im lặng quan sát hết thảy.
Tích cách hai người khá giống nhau, lúc ra tay thì một so với một còn đen hơn.
Thời điểm ẩn nấp trong đoàn người đương nhiên càng khiêm tốn càng tốt.
Siêu phàm giả nọ tự giới thiệu:
- Ta là Trình Vũ, lần này ta sẽ dẫn các ngươi vào Thánh sơn.
Kỳ thật ta cũng không ngờ sát thủ cấp C cũng tới tham gia náo nhiệt.
hi vọng thành viên có cấp bậc như các ngươi không nhiều trong đội.
Trong hành trình này, các ngươi đừng kéo chân mọi người.
Nói trước, nếu các ngươi theo không kịp, ta chỉ có thể để các ngươi tự sinh tự diệt
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận nhìn nhau:
- Được…
- Vào phòng đi…
Trình Vũ cau mày nói.
Thực tế hắn đang suy nghĩ, không biết An Kinh tự đang muốn làm gì mà lại gửi tin nhắn cho sát thủ cấp C và B. Đây chẳng phải tìm thêm phiền toái à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận