Đệ Nhất Danh Sách

Chương 837: Hữu Duyên Gặp Lại

Trên đường đi tới trạm y tế, kỳ thật các chiến hữu của hắn cũng dần mất đi hi vọng.
Tuy họ không phải bác sĩ nhưng hiểu rõ một người bị chém đứt ruột, hơn nữa lại kéo dài thêm nửa giờ thì dù là thần tiên chỉ sợ cũng không cứu được.
Vì thế hành vi khóc hô của chiến hữu cũng vì phút xúc động mất lý trí mà thôi.
Điều khiến họ không ngờ tới là theo sự chữa trị của Vương Kinh cùng thiếu niên kia, sắc mặt đội trưởng nhà họ dần trở nên hồng hào hơn.
Điều đáng sợ nhất là sự chuyển biến này thật sự rất khó có gì diễn tả được…
Một binh sĩ lau khô nước mắt, lẩm bẩm:
- Các huynh đệ, người chết chắc không có loại phản ứng này đâu ha?
- Chắc chắn không có, đội trưởng mất rất nhiều máu, sao tự nhiên mặt mày dần hồng hào chứ….
Nhâm Tiểu Túc vừa bôi hắc dược vừa suy nghĩ, thì ra bôi hắc dược trực tiếp vào nội tạng có thể dẫn phát một công năng khác của thứ này.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc chưa từng thử qua bao giờ, hiện tại đã có thêm kiến thức rồi.
Hộ lý nhìn một màn này đột nhiên có cảm giác rung động khó hiểu.
Một người sắp chết, không chỉ tim dần đập lại mà sắc mặt cũng dần trở nên bình thường, hơn nữa… còn ngày càng hồng hào…
Bấy giờ, đội trưởng đang nằm trên cáng cứu thương ho khan, mở mắt mờ mịt đánh giá bốn phía:
- Ta đang ở đâu vậy?
Đám binh sĩ vui mừng quá đỗi:
- Đội trưởng! Đội trưởng, ngươi tỉnh rồi!
Nói xong họ quay đầu nhìn Vương Kinh và Nhâm Tiểu Túc:
- Hai người là bác sĩ của trạm y tế à?
Trong mắt đám binh sĩ, hình tượng của Vương Kinh và Nhâm Tiểu Túc được nâng cao vô hạn.
Hai người này có thể khởi tử hồi sinh đội trưởng, chứng tỏ họ có năng lực thần kỳ!
Vương Kinh cười nói:
- Đội trưởng các người hẳn ổn rồi,
Nhâm Tiểu Túc lau vết máu trên tay, đứng dậy:
- Đây là thuốc gia truyền này ta, tuy rất hiệu quả nhưng tốt nhất trong vòng 3 ngày tận lực đừng cho hắn đi lại.
Hơn nữa ngàn vạn lần một tháng tiếp theo đừng lên chiến trường, cố gắng điều dưỡng cho tốt.
Bấy giờ đám binh sĩ mới nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, liên tục nói cám ơn một hơi giúp Nhâm Tiểu Túc có được thêm 12 cảm tạ tệ!
Khi Nhâm Tiểu Túc nhận được thông báo của cung điện, hai mắt hắn sáng lên quay đầu nhìn trạm y tế.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc còn suy nghĩ tên đội trưởng này hôn mê rồi, như vậy hắc dược của hắn chắc lỗ vốn.
Cơ mà hiện tại thì khác, nếu người bệnh hôn mê thì vẫn còn chiến hữu của hắn nói hộ.
Hơn nữa muốn khiêng được cáng cứu thương phải có ít nhất hai người.
Một phần thuốc nhận được gấp đôi cảm tạ tệ.
Nơi này đúng là chỗ tốt nhất để hắn kiếm tiền, hơn nữa còn là một vốn bốn lời a!
P5092 đứng một bên quan sát hồi lâu rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Tới bây giờ ta mới cảm thấy ngươi là bác sĩ.
Hiện giờ hai tay Nhâm Tiểu Túc là máu đã khô lại.
Trên người cũng có không ít máu, dù lau cũng không sạch.
Một màn này khiến Nhâm Tiểu Túc trông chật vật hơn nhiều.
Trong mắt P5092, trước đó Nhâm Tiểu Túc không phải bác sĩ, hắn hoàn toàn không có bộ dáng một bác sĩ nên có.
Hiện tại, hắn tận mắt chứng kiến Nhâm Tiểu Túc làm sao mà chăm sóc bệnh nhân thì mới tin lời của Nhâm Tiểu Túc: Chiến hữu của ngươi tới chỗ của ta, chỉ cần là ngoại thương và hắn chưa chết, ta sẽ cứu được.
Nghĩ tới đay, P5092 cho phụ tá rời đi rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi là siêu phàm giả đúng không?
Nghe tới đây, Nhâm Tiểu Túc thầm rùng mình:
- Trưởng quan, ngươi nói gì vậy, ta nghe không hiểu?
- Đừng lo…
P5 cười nói:
- Ngươi là siêu phàm giả cũng không phải chuyện gì lớn.
Không cần giải thích, ta tự có phán đoán của mình.
Bất quá năng lực của ngươi rất thích hợp để làm bác sĩ.
Mọi người đều nói năng lực siêu phàm sẽ dựa vào ý chí con người mà thành, hiện tại ngươi có năng lực cứu người, nói rõ ngươi là người có tâm địa thiện lương.
Bấy giờ trong mắt của P5092, Hắc dược chính là năng lực hiện hữu của Nhâm Tiểu Túc!
- Ta có năng lực gì đâu?
Nhâm Tiểu Túc tiếp tục giả vờ.
P5092 lắc đầu:
- Đừng giả bộ nữa, ngươi cũng hiểu tác phong làm việc của Hỏa Chủng chúng ta.
Dù chỉ là nghi ngờ thì chúng ta vẫn sẽ bắt ngươi đi.
Chung quy đây cũng là địa bàn của Hỏa Chủng mà.
Nhưng yên tâm, ta sẽ giữ bí mật giúp ngươi.
Nhâm Tiểu Túc im lặng vài giây, cười hỏi:
- Vì sao không bắt ta, không phải Hỏa Chủng các ngươi rất có hứng thú với gen của siêu phàm giả hả.
- Đã là chuyện cũ rồi…
P5092 lắc đầu:
- Gần đây ngươi có nghe tin Hỏa Chủng lùng bắt siêu phàm giả nữa không?
Bây giờ tới phiên Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Vì sao không bắt nữa? Gần đây đúng là ta không nghe chuyện này.
- Chung quy gen của người bình thường vẫn có khuyết điểm…
P5092 giải thích:
- Hiện tại họ có hứng thú với gen của vật thí nghiệm 01 hơn.
Nhâm Tiểu Túc thầm cả kinh:
- Vậy thí nghiệm 01 từng được tạp chí hi vọng nói tới?
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc biết vật thí nghiệm 01 là gì.
Hơn nữa còn biết ba giọt thần huyết ở Thánh Sơn nữa kìa.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không thể nói hắn từng đi tới Thánh Sơn nên chỉ có thể bảo là không biết.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không rõ, nếu Hỏa Chủng có 3 giọt thần huyết thì muốn lấy gen của vật thí nghiệm 01 làm gì.
Vì sao không lấy gen từ 3 giọt máu đó.
Chẳng lẽ họ không có cách lấy gen từ 3 giọt máu đó sao?
Vì vật họ mới phải tìm vật thí nghiệm 01, muốn tìm điểm đột phá từ trên người đối phương?
Bấy giờ, sĩ quan phụ tá đem theo hơn 10 vali và trạm y tế.
Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn liền biết là hành lý của Ba Ngôi.
- Đây là…?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
P5092 cười:
- Trả hành lý lại cho ngươi.
Bằng không các ngươi giải thích thế nào về thuốc màu đen kia?
P5092 lúc này cảm thấy bản thân như nhìn thấu hết thảy, mà Hắc dược chính là năng lực của Nhâm Tiểu Túc.
Hiện tại hắn trả hành lý cho Nhâm Tiểu Túc chỉ là giúp Nhâm Tiểu Túc có cớ nói về việc thuốc lấy từ đâu.
Không thể không nói, P5 này suy nghĩ rất chu đáo.
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5092 một cái, dù thế nào thì đối phương cũng đã biểu đạt thiện ý:
- Cám ơn.
P5092 giải thích:
- Không cần cám ơn, trước tình thế nghiêm trọng, ta cũng chỉ lựa chọn theo lý trí thôi.
Có bác sĩ như ngươi ở đây ta cũng yên tâm hơn.
Chiến hữu của ta nhờ vào ngươi.
Hữu duyên gặp lại, nhưng tỷ lệ không cao dâu.
Nhâm Tiểu Túc kỳ quá nói:
- Sao không thấy được.
Nói không chừng vài hôm ngươi bị thương sẽ được đưa tới đây thì sao?
P5092 nói:
- ….
Sao ngươi xấu miệng thế?
- Khục khục, ta nói sai, nói sai rồi…
Nhâm Tiểu Túc cũng nhận ra bản thân nói chuyện có vấn đề.
Bấy giờ có vài thương binh được đưa tới trạm y tế, Lương Sách đứng cách đó không xa kêu Nhâm Tiểu Túc tới cứu.
Nhâm Tiểu Túc nhìn P5 một cái:
- Ngươi khiến ấn tượng với Hỏa Chủng của ta tốt hơn.
hi vọng ngươi có thể sống sót.
Ta tin sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc chạy vào trạm y tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận