Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1009: Bữa Cơm Đầu Tiên


Dương Tiểu Cận được sinh ra trong đại viện hào phú, khi con của người khác đi nhà trẻ thì nàng lại ở nhà chờ lão sư tư nhân đến dạy.
Những lão sư kia đều được tập đoàn chọn kỹ lựa khéo, dù chỉ dạy một đứa nhỏ cũng phải dạy cho trên thông thiên văn dưới rành địa lý.
Nàng không được chơi đùa cùng bạn đồng lứa, các lão sư kia cũng không chơi cùng nàng, càng không dẫn nàng đi chơi.
Chỉ có Dương An Kinh sẽ thỉnh thoảng tới trang viên Dương thị đọc truyện cổ tích cho nàng nghe, dạy nàng hát nhạc thiếu nhi và nhảy dây cùng nàng.
Dương Tiểu Cận rất quý trọng thời gian ở chung cùng Dương An Kinh, bởi vì rất khó có được.
Lên tiểu học, nàng được đi đưa vào trường tiểu học quý tộc trong hàng rào 88. Tuy nàng không quá thích đồng học nhưng vẫn rất thích nàng đi học.
Bởi vì đến trường, nàng sẽ không cần đối mặt với không khí trang nghiêm trầm trọng ở nhà.
Lúc Dương Tiểu Cận còn rất nhỏ đã không còn cảm giác được về nhà, trang viên Dương thị đối với nàng mà nói càng giống một cái khách sạn hơn. Không cần nàng dọn dẹp, mỗi ngày đều sẽ có người hầu hạ tắm rửa, quần áo cho nàng, nàng có thể thường xuyên thấy người hầu, nhưng rất ít khi gặp được người thân.
Kỳ thật Dương Tiểu Cận cũng hiểu điều này không có gì để phàn nàn. Nàng sinh ra trong một gia đình tốt nhất trên đời, không cần lo lắng cơm áo gạo tiền, không sợ không có tiền đóng học phí. Suốt đời nàng đều không cần lo về vấn đề tài chính.
Chuyện đầu tiên Dương An Kinh làm khi dẫn nàng rời khỏi hàng rào là để nàng quan sát cuộc sống khổ cực của lưu dân. Thậm chí còn để nàng sống ở thị trấn một tháng.
Cho nên Dương Tiểu Cận hiểu rõ, tuy lúc nhỏ nàng khá buồn tẻ nhưng không bi thảm, còn có nhiều người bi thảm hơn so với nàng.
Năm 12 tuổi đó, Dương An Kinh nói với nàng:
"Ngàn vạn lần đừng cảm thấy bản thân được sinh ra ở Dương gia là xui xẻo. Trên thế giới này có ngàn vạn người mong muốn được sống như ngươi. Khi ngươi ngồi trước cửa sổ sáng ngời ngẩn người, bọn họ phải vác giỏ trúc đựng than để kiếm chút tiền sống qua ngày. Ta chán ghét sự dối trá của Dương gia, ta xây dựng Tên Côn Đồ là vì ta biết hiện tại cần có sự thay đổi. Ngày nào đó ngươi sẽ biết bản thân cần gì, sau đó ngươi sẽ nỗ lực để đạt được dũng khí và lực lượng bảo vệ thứ đó. Lúc ấy, ngươi đã trưởng thành.”
Có lúc Dương Tiểu Cận cũng tự hỏi, nàng cần cái gì? mục đích Tên Côn Đồ được thành lập là để thực hiện tín niệm của Dương An Kinh chứ không phải của nàng.
Dã tâm của Dương thị là của đám người kia, không có quan hệ gì với nàng.
Mãi cho đến giờ phút này, nàng thấy Nhâm Tiểu Túc đi tới đi lui trong phòng rồi nói với nàng, đợi đào kết quả, về sau hai người họ có thể đem bán số đào ăn không hết hoặc biếu láng giềng.
Đồ trong phòng bếp không đủ để nấu ăn, họ phải ra phố mua thêm.
Trong nhà ba năm bảy là Nhâm Tiểu Túc quét dọn, hai bốn sáu là do Dương Tiểu Cận.
Mái nhà dường như có hơi rỉ nước, ngày mai Nhâm Tiểu Túc phải ra ngoài mua đồ để sửa.
Trong chớp mắt, đột nhiên Dương Tiểu Cận cảm giác bản thân đã tìm được rồi. Nàng cần một gia đình. Nàng có thể đi theo Nhâm Tiểu Túc ra ngoài chém chém giết giết nhưng khi về đến nhà, thiếu niên này sẽ trở thành ánh nến trong lòng nàng.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc đột nhiên trở nên lải nhải dài dòng thì cười nói:
"Ngày mai ta sẽ nấu cơm cho ngươi.”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, đã biết còn cố hỏi:
"Không phải ngươi không biết nấu cơm à?"
"Yên tâm, không độc chết ngươi đâu… "
Dương Tiểu Cận nói.
Đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Cận chủ động nói muốn nấu cơm, Nhâm Tiểu Túc nhận ra hình như tâm tính Dương Tiểu Cận có chút thay đổi, hắn cười đáp:
"Được, sáng ngày mai chúng ta cùng đi mua thức ăn, có độc chết ta cũng ăn."
Dương Tiểu Cận liếc mắt:
"Kỳ thật ngươi đã sớm biết ta biết nấu cơm đúng không, lúc trước thời điểm ngươi nấu cơm cho ta, ánh mắt ngươi nhìn ta không đúng!"
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
"Ánh mắt của tay súng bắn tỉa thật là tốt a."
...
Sáng sớm ngày thứ hai, hai người dậy sớm rửa mặt.
Nhà có khá nhiều phòng ngủ, Nhâm Tiểu Túc có chút hối hận, hắn cảm thấy mình nên mua căn nhà nhỏ chút mới đúng a.
Bất quá nghĩ lại cũng không đúng, nếu mua nhà một phòng ngủ, dựa theo tâm tính dám nghĩ không dám làm của hắn chỉ sợ sẽ phải ngủ sô pha mất...
Hai người thu thập xong thì cầm theo một cái giỏ trúc rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi cửa, họ lại gặp được láng giềng bên cạnh, đó là một đôi vợ chồng trung niên, xem bộ dáng hẳn chuẩn bị đi làm.
Nhâm Tiểu Túc đánh giá đối phương một chút, dáng người cặp vợ chồng này đều hơi mập, quần áo trên người vừa vặn, nam nhân thì ăn mặc sạch sẽ âu phục, hẳn là nhân viên cũng có thân phận.
Người phụ nữ trung niên cười chào hỏi:
"Hôm qua nghe Vương thẩm nói sẽ có hàng xóm mới, không ngờ các ngươi tới nhanh như vậy. Hôm qua chúng ta chưa tới thăm các ngươi, thật sự là thất lễ. Ta là Hồ Hiểu Bạch, đây là chồng ta, Vương Việt tức."
Nam nhân trung niên gật đầu chào hỏi, tựa hồ không muốn giao tiếp nhiều với hai người Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Chào Hồ tỷ, hẳn là chúng ta tới bái phỏng mới đúng."
"Các ngươi chuẩn bị đi chợ à?"
Hồ tỷ cười tủm tỉm:
"Ta nghe Vương thẩm nói các ngươi không phải là người của hàng rào 144?"
"Ừ, chúng ta tới từ Trung Nguyên…"
Nhâm Tiểu Túc nói.
"Tới Tây Bắc thì tốt rồi, hiện tại Trung Nguyên rất loạn, nào an toàn như Tây Bắc chúng…"
Hồ tỷ cười nói:
"Tới Tây Bắc đều là Tây Bắc người!"
Nhâm Tiểu Túc thầm cảm khái, tập đoàn ở Trung Nguyên vẫn giữ nguyên việc không cho lưu dân vào thành. Mà Tây Bắc bên này đã bắt đầu hô khẩu hiệu: Tới Tây Bắc đều là Tây Bắc người.
Có thể đoán được một khi Vương thị khởi phát chiến tranh, tương lai sẽ ngày càng nhiều người tới Tây Bắc vì chiến loạn.
Bấy giờ, Hồ tỷ cười nói:
"Tới Tây Bắc ngươi tìm được việc chưa?"
"Vẫn chưa, ta muốn nghỉ ngươi một thời gian…”
Nhâm Tiểu Túc giải thích nói.
"Ừ nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt…"
Hồ tỷ nhiệt tình nói:
"Nam nhân nhà ta làm trong trung tâm hành chính của hàng rào. Nếu các ngươi có khó khăn gì cứ nói cho chúng ta, lời nói của hắn trong hàng rào cũng có chút trọng lượng.”
Dường như Hồ tỷ rất nhiệt tình giúp đỡ người mới, cũng rất thích trò chuyện. Trong lúc thỉnh thoảng còn khoe khoang nam nhân nhà mình một chút.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc thấy nam nhân kia lặng lẽ giật tay áo Hồ tỷ một chút. Vì vậy hắn liền cười nói với Hồ tỷ:
"Cũng không có chuyện gì phiền toái hai vị đâu, chúng ta chỉ tìm việc bình thường thôi."
"Được rồi, có rảnh chúng ta lại tán gẫu, dù sao cũng là láng giềng thường xuyên gặp mặt mà…"
Hồ tỷ nói xong liền rời đi.
Đi được một khoảng khá xa, Vương Việt Tức mới nhỏ giọng oán giận:
"Ngươi nói với họ nhiều thế làm gì, hiện tại di dân tới hàng rào 144 ngày càng nhiều. Người muốn tìm việc cũng nhiều, hoặc muốn được phê chuẩn việc làm ăn hoặc tìm công việc tốt. Lỡ họ tới cửa tìm ta mong hỗ trợ thì từ chối kiểu gì đây?”
Hồ tỷ thấp giọng nói:
"Ta cũng chỉ khách khí một chút thôi mà. Đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ nhau một chút có làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận