Đệ Nhất Danh Sách

Chương 430: Vương Tòng Dương Lòng Dạ Hẹp Hòi

Muốn tới Trung Nguyên phải đi qua Tây bắc, Lý Thần Đàn dẫn theo Tư Ly Nhân cùng Hồ Thuyết ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi. Thiếu niên dựa vào thân cây cảm khái:
- Thời tiết càng ngày càng nóng, cũng không biết khi nào chiến tranh ở Tây bắc mới chấm dứt.
Tư Ly Nhân ngồi bên cạnh đang dùng thìa ăn dưa hấu. Rương lớn nào mang trên lưng được để ở một bên, Tư Ly Nhân ngẩng đầu nhìn Lý Thần Đàn:
- Không phải ngươi bảo chúng ta sẽ đi Trung Nguyên hả. Sao lại đi tới đây, chúng ta đã ở đây 3 hôm rồi. Thần Đàn ca ca, tới cùng ngươi đang đợi gì vậy?
- Không phải Nhâm Tiểu Túc đi theo cứ điểm 178 đánh Tông thị à…
Lý Thần Đàn nói:
- Chắc chắn hắn muốn giết sạch Tông thị, đúng không?
- Ừ.
Tư Ly Nhân gật đầu.
- Vậy ngươi nhìn đi, Tông thị nhiều người như thế, nói không chừng sẽ có người chạy thoát, trốn tới Trung Nguyên.
Chúng ta trông coi ở đây là giúp hắn tiêu diệt mấy con cá lọt lưới đó….
Lý Thần Đàn khẽ cười:
- Đừng ai trong Tông thị mong chạy thoát được.
- Bắt lại hả?
Tư Ly Nhân chân thành hỏi:
- Rồi nhốt ở đâu?
- À, ta chỉ nói vậy thôi, kỳ thật sẽ giết chúng…
Lúc Lý Thần Đàn nói tới chuyện giết người, mặt không đổi sắc.
Lý Thần Đàn nói với Hồ Thuyết đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh:
- Ông ngoại, ngươi xác định Tông thị sẽ trốn tới Trung Nguyên bằng con đường này?
Hồ Thuyết cũng không mở mắt:
- Cũng chưa chắc, Tây bắc có rất nhiều đường, nhưng nếu lái xe thì chỉ đi được bằng con đường này thôi. Đám Tông thị sống an nhàn sung sướng đã quen, sao có bản lĩnh đi bộ đường dài? Nếu họ có thể làm thế cũng sẽ không chạy tới Trung Nguyên.
- Cũng đúng…
Lý Thần Đàn gật đầu.
Công phu của Hồ Thuyết rất tốt, dù ở nơi dã ngoại, trông ông chẳng có chút chật vật nào. Chỉ một mình nhắm mắt dưỡng thần chứ không nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, nơi phương xa truyền tới âm thanh động cơ xe.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Tới rồi!
Chiếc xe này tới từ Tây bắc, cứ điểm 178 sẽ không đi đường này, cho nên chỉ có thể là người Tông thị.
Nói xong, Lý Thần Đàn dẫn Tư Ly Nhân đi tới đón đầu chiếc xe đó. Dù sao họ cũng hạ quyết tâm không để bất kỳ thành viên nào của Tông thị sống sót rời khỏi đây.
Tư Ly Nhân vẫy tay một cái, cái hòm kia liền bay tới chỗ nàng, treo sau lưng cô gái.
Khi họ thấy đoàn xe vượt qua mô đất, đám Lý Thần Đàn liền thấy, chẳng biết từ đâu, một đoàn tàu hơi nước chạy ở nơi hoang dã rồi hung hăng đụng ngã đoàn xe kia.
Tốc độ của đoàn tàu hơi nước rất nhanh, dường như đã sớm tính toàn từ trước.
Đoàn xe bị đụng liên tục lật nhào trên mặt đất, chờ tới khi xe dừng lại, người bên trong hoặc đã chết hoặc đã bị thương.
Mà đoàn xe mở đường đã bị ép như ép đồ hộp.
Người trong xe vừa tính leo khỏi xe lại thấy đoàn tàu hơi nước có bốn toa lao tới. Đây chẳng phải là không đụng chết họ thì không thôi à.
Lý Thần Đàn, Tư Ly Nhân và Hồ Thuyết trợn mắt há mồm chứng kiến một màn này. Vốn họ muốn động thủ, kết quả không ngờ còn có người bạo lực hơn cả họ.
Đây là sao? Ai có thù lớn với Tông thị như thế chứ?
- Này… đây là ai nhỉ?
Lý Thần Đàn kinh ngạc nói.
- Trả thù a…
Hồ Thuyết nói:
- Chúng ta kiếm nơi nào đó bí mật để quan sát đi.
Tuy chỗ ba người đang đứng là rừng cây nhưng tầm mắt rộng rãi, hẳn người điều khiển đoàn tàu đã thấy họ, thế nhưng không động thủ với họ.
Chung quy Tư Ly Nhân đeo cái rương lớn như thế còn bay trên không trung, vừa nhìn là biết ba người này không dễ trêu rồi.
Chỉ thấy sau đó đoàn tàu dần tiêu tán, không đâm chết hết mọi người. Ngược lại giữ lại một chiếc xe bị hư không nghiêm trọng.
Vương Tòng Dương đi ra từ sau mô đất, người điều khiển đoàn tàu hơi nước chính là hắn.
Vương Tòng Dương nhìn đám Lý Thần Đàn từ xa, sau đó ngồi xổm xuống trước một chiếc xe việt dã bị lật, cười lạnh:
- Không cần đi nữa, quay về báo cho tiểu tử Tông Thừa kia biết. Thù lúc trước ta vẫn chưa trả xong, về sau vẫn còn nhiều, hiện tại xem như thu tiền lãi.
Vương Tòng Dương là người có thù tất báo, bằng không lúc trước cũng không sống chết theo dõi Nhâm Tiểu Túc.
Người này có năng lực lại có dũng khí và biết ẩn nhẫn. Hắn là một trong những siêu phàm giả đầu tiên nhưng luôn che giấu, cam nguyện bị thủ trưởng trong quân đội tư quân đì.
Cho nên, khi Tông Thừa tính kế hắn lúc trước, Vương Tòng Dương sẽ không ngu ngốc chủ động tìm cách giết Tông Thừa. Thế nhưng tức giận này hắn phải nhả ra, phàm khi có cơ hội trả thù, hắn sẽ không từ thủ đoạn….
Vương Tòng Dương đeo ba lô đi tới bên cạnh những chiếc xe việt dã khác, không coi ai ra gì mà lấy vàng từ trong đó ra.
Sau khi lấy đi không ít, hắn bỗng nói với đám Lý Thần Đàn:
- Gặp nhau là duyên phận, cảm tạ các vị không nhúng ta. Trong xe là vàng, tài sản đám người Tông thị đem theo tới Trung Nguyên. Ta chỉ lấy một nửa, còn lại để cho các ngươi.
Trong lúc nói chuyện, Vương Tòng Dương dần lùi về phía sau, cẩn thận không muốn tới gần đám Lý Thần Đàn.
Lý Thần Đàn kinh ngạc nhìn một màn này. Nói thật, họ không ngờ sẽ có một màn này. Hắn nói với Vương Tòng Dương:
- Ngươi có cừu oán với Tông thị?
- Đương nhiên…
Vương Tòng Dương đáp:
- Cái rương các ngươi đang vác có gì vậy?
Lý Thần Đàn nhìn thoáng qua cái rương sau lưng Tư Ly Nhân:
- Ngươi đoán xem, bên trong là một bức tượng thần linh.
Vương Tòng Dương có phần sửng sốt. Hắn còn tưởng bên trong có thứ gì đó đáng quý, kết quả không ngờ lại là một bức tượng?
Vương Tòng Dương đột nhiên hỏi:
- Các ngươi ở đây làm gì?
- À, chúng ta cũng có thù với Tông thị… cũng xem như có nhỉ.
Lý Thần Đàn nở nụ cười:
- Bằng không ngươi ở lại đây, cùng chúng ta giết người của Tông thị đi?
Vương Tòng Dương cười:
- Cám ơn lời mời của ngươi. Thế nhưng ta đã quen đi một mình, không quen kết bạn. Chúng ta từ biệt tại đây!
Vương Tòng Dương rất cẩn thận, hắn chưa từng trung thành với bất kỳ thế lực nào, càng không tín nhiệm bất kỳ ai. Hiện giờ hắn chỉ truy cầu được sống sót mà thôi.
Đúng, chỉ cần sống một cách giàu có là được.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Ngươi nói mà, gặp nhau là duyên phận. Ta là Lý Thần Đàn, không biết người anh em tên gì?
Hai mắt Vương Tòng Dương co rút, sao hắn có thể không biết cái tên này. Cái tên này đã sớm truyền khắp vùng Tây nam lẫn Tây bắc.
Chỉ là Vương Tòng Dương không ngờ, hắn lại gặp được Ác ma tại đây!
Vương Tòng Dương cẩn thận từng li từng tí:
- Ta chỉ là hạng người vô danh, không đáng nhắc tới.
Lý Thần Đàn cười nói:
- Xem ra ngươi từng nghe tên ta.
Vương Tòng Dương cười:
- Đại danh Ác ma thì thầm có ai mà không biết. Chỉ là chẳng hiểu sao các ngươi lại xuất hiện tại đây.
Trong lúc nói chuyện, Vương Tòng Dương nhanh chóng lùi về sau. Đoàn tàu hơi nước lần nữa xuất hiện, hắn trực tiếp nhảy lên rồi chạy về nơi xa.
Lý Thần Đàn sờ mặt mình:
- Ta đáng sợ làm à?
Tư Ly Nhân cười tủm tỉm:
- Không đáng sợ.
Lý Thần Đàn nhìn hướng đoàn tàu rời đi, cảm thán:
- Chỉ có người không gánh nặng, không tim, không phổi mới có năng lực sống sót trong loạn thế nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận