Đệ Nhất Danh Sách

Chương 540: Cái Nồi Lớn Hơn Rồi

Trong lúc đạo diễn còn đang ngây người. Nhâm Tiểu Túc đã móc di động ra, chụp hình thi thể trên mặt đất.
Bất quá, hiện tại Nhâm Tiểu Túc khá khiêm tốn. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ đổi sang dùng một cái di động khác. Tuyệt đối không dùng một thân phận nhận 2 phần thù lao.
Chung quy hôm nay hắn vừa cướp được mấy cái di động mới. Cơ bản đều là cấp B hoặc C. Giết được 1 người của công ty Hỏa Chủng đã là rất tốt rồi, giết nhiều quá dễ khiến tổ chức hoài nghi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không biết việc này đã khiến An Kinh tự chú ý, cảm thấy trên chiến trường có rất nhiều người của mình, hơn nữa cả đám còn rất siêng “giết người” nữa
Một người nói với máy truyền tin:
- Phía các ngươi sao rồi, có giết hết quỷ thủy chưa?
Hương Thảo nới lỏng cà vạt:
- Sắp rồi.
- Ừ, không cần lo, sát thủ của chúng ta mạnh lắm. Họ giết được rất nhiều người, đã giết được không ít thành viên Hỏa Chủng rồi.
Hương Thảo thả lỏng hơn:
- Vậy thì tốt, có thấy lão bản không?
- Không, lão bản một mình ở nơi hoang dã cản một tổ tác chiến của Hỏa Chủng. Hiện nàng không tới.
Nhân viên điều hành đáp.
Hương Thảo huýt sáo:
- Lão bản trâu thật nha!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc đã chụp ảnh xong, chuẩn bị rời đi, kiếm mục tiêu tiếp theo. Kết quả có người đuổi theo hắn:
- Vị huynh đệ, có thể lưu lại phương thức liên lạc không. Ta là Mục Vãn Ca…
Nhâm Tiểu Túc nhìn lại thì thấy là tên đạo diễn kia. Đối phương không nói thì thôi, vừa nói liền gợi lại vài chuyện cho Nhâm Tiểu Túc. Hắn không kêu đối phương nói lời cảm ơn mà hủy hết cuộn phim đã quay.
Chung quy, vừa rồi đoàn phim ở rất gần hắn. Có quỷ mới biết có quay trúng hắn không.
Mục Vãn Ca bối rối:
- Cuộn phim của ta…
- Sao?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đối phương.
Trong chớp mắt, Mục Vãn Ca không nhắc tới cuộn phim nữa:
- À, ta có thể mời ngươi tham gia phim điện ảnh kế tiếp của ta không?
Chủ yếu là hình ảnh Nhâm Tiểu Túc vung đao vừa rồi cứ hiện mãi trong óc đạo diễn, không cách nào xua tan được. Đạo diễn là một người yêu thích nghệ thuật thị giác. Một màn vừa rồi quá mức kinh diễm với hắn.
Thế nhưng biểu tình Nhâm Tiểu Túc có chút thay đổi, nhìn đạo diễn một cái rồi xoay người tìm mục tiêu tiếp theo.
Kêu hắn đóng phim điện ảnh? Đừng có rỗi việc thế chứ.
Hơn nữa, tên đạo diễn này còn sống ra ngoài được không cũng phải xem vận may của hắn nữa.

Một sát thủ cấp A bị thương chạy trốn, phía sau hắn là một thành viên của tiểu đội Hoàng Hôn đang đuổi theo.
Sát thủ cấp A không nghe thấy tiếng súng và tiếng kêu trên chiến trường hỗn loạn nữa. Dưới chân hắn không ngừng phát ra âm thanh dẫm lên cỏ sàn sạt cùng tiếng thở dốc ồ ồ không ngừng phóng đại. Hắn cảm thấy, từ trước tới giờ bạn thân chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
Hắn rất muốn nằm xuống thảm cỏ ngủ một giấc, không cần tranh giành danh lợi cùng phân tranh nữa.
Chỉ là, phía sau lưng hắn là người đuổi giết không ngừng tới gần. Hắn không muốn chết!
Vào lúc thành viên Hoàng Hôn sắp đuổi tới nơi, hắn chợt nghe sau lưng có tiếng kêu rên. Sát thủ cấp A quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên đội nón đánh vào động mạch chủ kẻ địch. Thành viên Hoàng Hôn chẳng có chút lực đánh trả trước mặt thiếu niên, thanh đao trong tay cũng bị chặt đứt chẳng khác nào đậu hủ.
Sát thủ cấp A muốn tới nói một tiếng cám ơn nhưng chợt thấy một người đeo mặt nạ bạc xông tới khiêng kẻ địch đi.
Sát thủ cấp A có phần sửng sốt, đây là muốn đoạt thù lao hả! Không chờ sát thủ kịp nói gì, thiếu niên lại đuổi theo thân ảnh đoạt thù lao ở phía xa xa kia.
Từ đầu tới cuối, sát thủ cấp A chẳng hiểu gì cả. Ngay cả ai cứu mình hắn cũng chẳng biết.
...
Một sát thủ cấp A đang truy sát thành viên Hoàng Hôn. Thành viên Hoàng Hôn đã bị thương, căn bản chạy không xa. Mắt thấy cơ hội tham gia tuyển chọn sắp tới tay thì chẳng biết từ đâu, một người đeo mặt nạ bạc lao ra, đánh ngất xỉu thành viên Hoàng Hôn sát thủ đang đuổi theo rồi khiêng đối phương bỏ chạy!
Biến cố trước mắt khiến sát thủ cấp A bối rối, Ảnh tử chạy xa rồi mà hắn còn chưa kịp phản ứng.
- Cái con mẹ nó.
Sát thủ cấp A nổi giận, con mồi lạc đàn khó khăn lắm hắn mới bắt được lại bị người khác đoạt mất?
...
Một sát thủ cấp A vừa chiến đấu xong, trước mặt hắn là thi thể một thành viên Hoàng Hôn. Trong lúc hắn lấy điện thoại chuẩn bị chụp hình thì có thân ảnh bạch sắc vọt ra.
Tay phải sát thủ nâng lên muốn bắn nhưng đối phương lại không hướng về phía sát thủ!
Chỉ thấy người đeo mặt nạ nhanh chóng lướt qua chỗ sát thủ. Sát thủ bắn hai phát nhưng đối phương chẳng sao.
Sát thủ cấp A luống cuống. Tại sao hắn đụng phải quái vật mà ngay cả đạn cũng không làm gì được thế này!
Khi hắn lùi về sau, chuẩn bị dùng năng lực siêu phàm thì đối phương đã đi xa.
Sát thủ cấp A cúi đầu nhìn, thi thể của thành viên Hoàng Hôn đã… không còn nữa.
Sát thủ cấp A nhìn bóng lưng Ảnh tử:
- Ta…
Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, thân thủ đối phương tốt như vậy, còn không sợ đạn nữa, vì sao không tự giết người đi, ngược lại còn đoạt con mồi của hắn?!
Quá bỉ ổi rồi!
Bất quá, từ đầu tới cuối, Nhâm Tiểu Túc đều là người tốt, cái nồi này vẫn là để “lão Hứa” đội đi.
Dù sao bằng Trịnh Hồng Ninh biết hắn và lão Hứa lại đang chạy tới chợ đêm. Đám Trịnh Hồng Ninh không phải người của An Kinh tự và Hỏa Chủng. Nhâm Tiểu Túc không sợ vai diễn song hoàng của mình bị người khác phát hiện.
Mà biết thì biết, dù sao đoạt cũng đã đoạt rồi…
Chuyện tương tự tiếp tục xảy ra trên chiến trường hỗn loạn. Vốn Nhâm Tiểu Túc còn muốn cướp thêm mấy lần nữa, thế nhưng binh sĩ Chu thị đã tới.
Lúc trước, Hỏa Chủng cho nổ Đông Hồ gây ra động tĩnh không nhỏ. Chu thị lại tựa như ngủ say, mặc kệ ở đây có bao nhiêu người chết.
Cho tới giờ, đợi khi chiến trường không phân rõ địch ta họ mới chậm rãi chạy tới.
Trong chiến trường hỗn loạn, dù là thế lực nào cũng không muốn đụng tới quân chính quy. Binh sĩ trong hàng rào 73 có ít nhất 4.500 người, bằng với binh lực của một tổ đội.
Siêu phàm giả có lợi hại hơn, tên tuổi vang dội tại thế giới ngầm cũng không dám chống lại một chiến lữ.
Hơn nữa, bây giờ mọi người đã hiểu rõ, trong đường hầm chẳng có phòng thí nghiệm gì cả, cho nên còn lưu luyến ở lại đây làm gì.
Hỏa Chủng và An Kinh tự rút lui trước. Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, sau tất cả, dường như Hỏa Chủng có hơi chiếm thế thượng phong.
Vì có quan hệ với hắn nên số thương vong của Hỏa Chủng cao hơn An Kinh tự. Nhưng từ nay về sau sẽ không còn nhiều ngưu quỷ xà thần tham gia vào chuyện của An Kinh tự và Hỏa Chủng nữa.
An Kinh tự đã mất đại thế!
Nhâm Tiểu Túc rời khỏi chiến trường. Trong suốt quá trình chiến đấu, có vài điều Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc. Một, hắn vẫn luôn không thấy thành viên Kỵ Sĩ tham gia chiến đấu. Hai, hắn không gặp lại Vương Tòng Dương.
Không lẽ Vương Tòng Dương đã chết trong đường hầm?
Sẽ không, với tính cách bỉ ổi hèn hạ của mình, sao Vương Tòng Dương có thể dễ dàng tiến vào đường hầm Đông Hồ chứ?
Nhâm Tiểu Túc có dự cảm, hàng rào 73 sẽ lần nữa có người đánh nhau. Chung quy An Kinh tự và Hỏa Chủng còn thừa lực. Thế nhưng đó không còn là chuyện của hắn nữa. Hắn đã bắt được thành viên Hỏa Chủng mang về cho Chu Nghênh Tuyết làm nhiệm vụ rồi.
Không phải Nhâm Tiểu Túc không muốn ở lại mà là không thể ở lại.
Chung quy hắn lấy nhiều điện thoại của An Kinh tự như thế. Lại đoạt không ít con mồi của sát thủ cấp A và giết khá nhiều người của Hỏa Chủng. Trong hỗn chiến, có lẽ đối phương không kịp suy nghĩ nhưng chỉ cần có thời gian, đối phương sẽ nhận ra những chuyện hắn đã làm…
Đến lúc đó, hai tổ chức liên thủ truy sát “lão Hứa” cũng không kỳ quái.
Đồng Hồ đã yên tĩnh lại, ánh trăng rọi sáng mặt nước, sóng gợn lăn tăn.
Sau khi hỗn chiến chấm dứt, dường như chẳng ai để ý tới cả trăm sinh mạng biến mất chỉ trong một đêm.
Thứ họ nghĩ chỉ là, rốt cuộc trong hàng rào 73 có phòng thí nghiệm của Hỏa Chủng không.

Tại cứ điểm 178 ở phương xa, Hứa Hiển Sở đang suy nghĩ về năng lực của mình. Chu Ứng Long ở bên cạnh tức giận nói:
- Thu hồi cái nồi của ngươi đi, có gì tốt để khoe khoang đâu?!
Chỉ là, khi Chu Ứng Long chợt thấy Hứa Hiển Sở ngây ngẩn cả người, hắn vội nói:
- Ta đùa thôi mà.
Chỉ nghe Hứa Hiển Sở nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không thấy cái nồi của ta lại lớn lên một vòng nhỏ à?!
Chu Ứng Long tưởng Hứa Hiển Sở đang khoe khoang với mình:
- Cút đi, đồ chết tiệt này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận