Đệ Nhất Danh Sách

Chương 851: Thất Sách!


Đội đặc chủng của Hỏa Chủng xuất hiện có nghĩa trận vây quét ở Đại Thạch Sơn đã kết thúc. Trong hẻm núi Long Đàm, vô số mọi rợ phơi thây.
Phải biết, toàn bộ thành viên của đội đặc chủng đều là T4. Dù thực lực trên trung bình cũng đủ nghiền ép Hỏa Chủng rồi.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ở bên kia bờ sông quan sát chiến trận thông qua kính ngắm. Khoảng cách tầm 700 mét.
Trước đó Nhâm Tiểu Túc cũng đoán mọi rợ sẽ ăn cả ngã về không mà đột kích quân doanh. Dù sao việc đội cảm tử tấn công phía sau kẻ địch cũng không có gì là lạ.
Bất quá cả hai tới chậm một bước, lúc mọi rợ tiêu diệt trận địa súng máy, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã chuẩn bị chỗ bắn nhưng bấy giờ T5 lại xông ra.
Tình thế xoay ngược khiến Nhâm Tiểu Túc có phần ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng P5092 không còn hậu thủ, thế mà chẳng ngờ mọi rợ lại đi về tay không. À, cũng đâu có về được.
Trong suốt chiến dịch Đại Thạch Sơn, P5 chỉ huy rất quy cũ và chắc chắn. Thế nhưng sát chiêu ở cuối trận thế lại rất đặc sắc. Việc này chứng tỏ P5 là nhân tài chỉ huy hiếm có.
Thật tâm, bấy giờ Nhâm Tiểu Túc đã có ý phục chế kỹ năng chỉ huy quân sự của đối phương. Trên người hắn vẫn còn đồ phổ cơ sở à nha.
Bất quá hai bên cách nhau tận 700 mét, không nằm trong cự ly có thể sử dụng đồ hổ. Hơn nữa muốn phục chế kỹ năng chỉ huy thì Khánh Chẩn hay Trương Cảnh Lâm tốt hơn nhiều.
Dương Tiểu Cận thấy Nhâm Tiểu Túc ngẩn người thì hỏi:
- Nghĩ gì vậy?
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Kỳ thật dù không có hai ta, sớm muộn gì họ cũng có thể một mẻ hốt gọn đám mọi rợ trên Đại Thạch Sơn, có lẽ chậm hơn một hai ngày nhưng kết quả vẫn vậy.
Nhâm Tiểu Túc không khỏi cảm khái vì bỗng nhiên hắn chợt nhận ra trong trận chiến dịch này, tác dụng của bản thân cứ như dệt hoa trên gấm chứ không phải đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Mọi rợ xuôi nam khiến cả Trung Nguyên lâm vào chiến tranh giữa các chủng tộc.
Đến lúc đó, có thể cuối cùng Trung Nguyên vẫn chiến thắng, thế nhưng đó là công lao và nỗ lực của tất cả mọi người chứ không chỉ của một hai người.
Sức mạnh cá nhân trước cả ngàn mọi rợ trông bé nhỏ, thế nhưng khi những người P5092 phát huy tài trí thông minh, chỉ huy mọi người, người Trung Nguyên đoàn kết thật sự có thể chống lại mọi rợ.
Mà Hỏa Chủng cũng tồn tại vì điều này.
Cho nên, chiến tranh sẽ có vô số anh hùng chứ không chỉ một hai người.
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái:
- Không phải chúng ta tới đây để giúp trạm y tế giảm bớt áp lực à. Ngươi nghĩ nhiều thế nào gì, giúp được trạm y tế là tốt rồi.
- Nói cũng đúng…
Nhâm Tiểu Túc tươi cười hớn hở:
- Chúng ta cũng đã hoàn thành trách nhiệm của một bác sĩ rồi. Đi thôi, trở về!
Nói xong, hai người đứng dậy quay về trạm y tế phía bắc.
Mặt trời màu cam dần ló dạng qua từng tầng mây. Dường như một nay là một ngày hoàn toàn khác với những ngày khác.
Thi thể mọi rợ rải rác trong rừng, khuôn mặt binh sĩ đầy bụi bặm, máu huyết dính trên người như nhắc nhở mọi người, chiến tranh chân chính chỉ vừa bắt đầu.
Chiến đấu dần kết thúc, P5092 đứng một bên, không có ý tứ giúp đỡ gì.
Hắn nhìn về phía bờ bên cạnh. Binh sĩ bên cạnh thấy vậy cẩn thận hỏi:
- Trưởng quan, có gì không ổn ư?
- Nếu ta đoán không sai, hẳn tay súng bắn tỉa ở bên kia bờ sông…
P5 nói:
- Lần này họ không ra tay, cũng không biết đến cùng đối phương có thân phận gì. Sau này còn gặp lại trên chiến trường không.
- Chiến đấu đã kết thúc, chúng ta có cần sai người điều tra thân phận của họ không?
Tham mưu dò hỏi.
- Không cần…
P5 lắc đầu:
- Đừng gây thêm rắc rối nữa. Báo cáo kỹ càng quá trình của chiến dịch này rồi đưa cho ta. Đây là tư liệu quan trọng để chúng ta chuẩn bị cho những trận chiến sau này.
Chiến dịch Đại Thạch Sơn cho thấy hình thể mọi rợ không chỉ to lớn mà còn khôn khéo và xảo trá, tác phong chiến đấu hung hãn chẳng sợ chết.
Điều này khiến P5 cảm thấy những trận chiến trong tương lai sẽ không quá thuận lợi. Họ cần hiểu rõ kẻ địch rồi mới có thể đánh bại đối phương.
Bấy giờ, T5 đã giải quyết xong đám mọi rợ và đi tới bên người P5092:
- Trận đánh này kết thúc, chúng ta sẽ tiếp tục bắc tiến. Nhiệm vụ phối hợp giữa quân chủ lực và đội đặc chủng cũng đã kết thúc.
Quan hệ giữa hai đội chỉ dựa theo kế hoạch, vốn đội đặc chủng T5 dẫn dắt không thuộc quyền chỉ huy của P5092. Hiện tại kế hoạch kết thúc, T5 cũng dẫn người quay lại đơn vị.
P5 gật đầu:
- Khổ cực các vị, chúng ta gặp lại ở chiến trường phía bắc.
- Bảo trọng.
P5 đáp.
Lúc T5 chuẩn bị rời đi, P5092 bỗng nói:
- Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi người. Nếu một mình đối mặt với hơn 40 mọi rợ và có một tay súng bắn tỉa yểm hộ ngươi trong vòng 600 mét, ngươi có nắm chắc giết hết được đám mọi rợ đó không?
T5 lắc đầu:
- Không được, thực lực đám mọi rợ sắp so được với T4. Hơn 40 tên bao vây, muốn giết T5 không phải chuyện khó.
P5 thở dài:
- Ta phải xem xét lại năng lực của người hỗ trợ kia rồi. Cũng không biết cao thủ như vậy đột nhiên gia nhập chiến trường là chuyện tốt hay xấu.
...
Tối hôm đó, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận ôm hành lý quay lại cứ địa. Lúc tiến vào trạm y tế, binh sĩ thậm chí còn không kiểm tra giấy chứng nhận đã cho họ đi, không chỉ vậy binh sĩ còn cúi chào họ. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc thầm vui trong lòng.
Vương Kinh đi tới:
- Hái thuốc sao rồi?
- Xong cả rồi…
Nhâm Tiểu Túc vỗ bọc hành lý sau lưng:
- Xung quanh đều có thảo dược ta cần. Một buổi tối là chế xong.
Kỳ thật thảo dược Nhâm Tiểu Túc đem về đều là thảo dược bình thường. Còn về việc chế Hắc dược chỉ là làm dáng tí thôi.
- Ngài lên núi hái thuốc thuận lợi chứ?
Một y tá quan tâm hỏi:
- Chúng ta nghe nói trận chiến ở Đại Thạch Sơn đã kết thúc. Hai người có đi tới phía đó không?
- Ha ha, sao chúng ta có thể tới chỗ nguy hiểm vậy được…
Nhâm Tiểu Túc cười:
- Trước khi đi chúng ta đã được nhắc nhở rồi. Đúng rồi, mấy hôm nay có thương binh chưa kịp cứu chữa không. Mau dẫn ta tới.
Nhâm Tiểu Túc thầm tự nhủ, vài ngày rồi hắn không kiếm được cảm tạ tệ. Hiện tại giải thích được khởi nguồn của Hắc dược rồi, hắn phải mau chóng chăm chỉ “gặt lúa” thôi!
Nhâm Tiểu Túc nói xong, mọi người cười giải thích:
- Cũng không biết thế nào, thương binh được đưa tới trong hai hôm nay rất ít. Hôm nay thì chẳng có lấy một người. Ngươi vừa mới về thôi, nghỉ ngơi cho tốt. Yên tâm, thương binh cần cấp cứu chúng ta đã chữa trị xong cả rồi.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc ngây người. Lúc trước hắn sợ bác sĩ làm việc quá cực nhọc nên mới đi giết mọi rợ nhằm giảm áp lực.
Kết quả không ngờ hắn vừa ra tay lại hơi quá, khiến hôm nay còn chẳng có một thương binh nào!?
Thật sự là thất sách mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận