Đệ Nhất Danh Sách

Chương 453: Khoảng Cách

Lúc trước, trong cứ điểm 178 chỉ có hơn 10 đội bí mật rời đi. Tỷ như Tiêm Đao Liên đánh sông Bắc Vịnh vậy, cũng là giả tranh ra ngoài huấn luyện dã ngoại nhưng không quay lại căn cứ. Tỷ như Hứa Hiển Sở . Âm Thầm tiến về phía tây từ sông Hắc Thạch.
Kỳ thật Trương Cảnh Lâm sắp xếp như thể là để gián điệp khó lòng thăm dò tình huống. Trước khi binh sĩ tới cứ địa thì Vương Phong Nguyên cũng dựa vào đó mà điều tra được gián điệp.
Hơn nữa, vì để gián điệp tin thật, Trương Cảnh Lâm thậm chí còn nhịn ăn 2 hôm, gầy đi một vòng rồi này.
Việc bắt được Lý Tường cũng vì hắn vô ý hỏi người phụ trách nhà ăn về lượng cơm Tư lệnh ăn gần đây.
Thân là lữ trưởng, Lý Tường không được quyền tham dự vào việc lên kế hoạch tác chiến, cho nên hắn mới dựa vào lượng cơm Trương Cảnh Lâm ăn để đoán cứ điểm 178 có hậu thủ không.
Cả cứ điểm đều biết, một khi Trương tư lệnh của họ gặp việc khó nghĩ sẽ ăn cơm ít hơn.
Không bắt được gián điệp, kế hoạch vẫn được giữ kín. Thế nhưng Trương Cảnh Lâm hiểu rõ, hắn không nói rõ kế hoạch sẽ chẳng ngăn được Nhâm Tiểu Túc đâu.
Về sau, khi bắt được gián điệp, Nhâm Tiểu Túc đã rời khỏi Tiêm Đao Liên, không cách nào liên lạc được.
Cho nên, vừa bắt xong gián điệp thì Vương Phong Nguyên lập tức tìm Trương Cảnh Lâm, hỏi tình hình Nhâm Tiểu Túc.
Có điều lúc đó đã muộn, Trương Cảnh Lâm chỉ có thể kỳ vọng Nhâm Tiểu Túc còn sống trở về.
Vương Phong Nguyên nhỏ giọng nói:
- May mà hắn đã an bài Tiêm Đao Liên xong. Bằng không lần này toàn bộ công thần đều bị diệt. Nửa đời sau của ta sẽ không yên. S
- Trong dự liệu…
Trương Cảnh Lâm bình tĩnh nói.
Trương Cảnh Lâm biết rõ, khi Nhâm Tiểu Túc quyết định tới hàng rào 146, hắn sẽ sắp xếp cho Tiêm Đao Liên ở một nơi an toàn. Cũng như lúc thiếu niên an bài cho Lý Tiểu Ngọc và Nhan Lục Nguyên vậy, Trương Cảnh Lâm hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả không khác những gì Trương Cảnh Lâm nghĩ, Nhâm Tiểu Túc thật sự đơn độc tới hàng rào 146. Hơn nữa, Vương Phong Nguyên đã nhận được tin, người trong hàng rào của họ bảo, cư dân trốn trong nhà thấy binh sĩ của hàng rào 146 đang lùng bắt Nhâm Tiểu Túc.
Mà Nhâm Tiểu Túc đã giết ra một đường, bây giờ không biết đang ở đâu.
Trương Cảnh Lâm nhìn Vương Phong Nguyên, bình tĩnh nói:
- Dù hắn trách ta, ta cũng nhận.
Nhưng ngồi ở chức vụ này, ta không thể mềm lòng.
Đối với Trương Cảnh Lâm mà nói, một mình Nhâm Tiểu Túc không thể sánh với cả cứ điểm 178. Nặng nhẹ thế nào trong lòng hắn hiểu rõ.
Vương Phong Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Hắn sợ chuyện lần này sẽ khiến thiếu niên kia có ngăn cách với cứ điểm 178.
Vương Phong Nguyên nhìn Trương Cảnh Lâm, hắn phát hiện Trương Cảnh Lâm cũng không lạnh lùng như lời Tư lệnh nói.
Trước đây Tư lệnh khẩn trương là giả bộ cho gián điệp xem, còn bây giờ là thật.
...
Trận chiến trên sa mạc không chấm dứt nhanh như vậy. Binh sĩ xuyên sa mạc của Tông thị cực kỳ cường hãn. Dù gặp phải phục kích vẫn có thể cấu thành lực lượng phòng ngự mạnh mẽ, vừa đánh vừa lùi.
Đây là tất cả hi vọng trong cuộc chiến này của Tông thị, cho binh sĩ tham gia vào đội ngũ xuyên sa mạc đều được xét duyệt cực kỳ nghiêm ngặt. Hơn nữa còn trải qua huấn luyện quân sự vô cùng gian khổ.
Bất quá đây cũng nằm trong dự đoán của Hứa Hiển Sở. Hắn sớm biết bản thân phải đối mặt với dạng binh sĩ nào.
Trên thực tế, thật ra kế hoạch của cứ điểm 178 vẫn còn sơ hở. Tỷ như Hứa Hiển Sở là siêu phàm giả nhưng không xuất hiện trong chiến trường chính diện thì có ảnh hưởng không tốt gì tới kế hoạch không?
Nhưng Trương Cảnh Lâm không còn lựa chọn khác.
Phạm vi quân sự Hứa Hiển Sở có thể chỉ huy khá nhỏ, kết hợp với năng lực siêu phàm sẽ tạo thành khả năng phòng ngự ưu tú cho việc công thành. Cho nên, Hứa Hiển Sở là chỉ huy tốt nhất cho trận chiến trên sa mạc này.
Bất quá Trương Cảnh Lâm và Hứa Hiển Sở cũng không nghĩ tới, Nhâm Tiểu Túc đã giúp họ một phần trong kế hoạch sa mạc trước mắt…
Đương nhiên, nếu Hứa Hiển Sở biết việc này, nói không chừng sẽ cám ơn Nhâm Tiểu Túc bằng hai kiểu đó chứ.
Chiến đấu trên sa mạc vẫn tiếp tục. Tông thị chờ đợi thật lâu mà Trương Cảnh Lâm cũng thế.
Bất quá, nếu Tông thị xem trận chiến sa mạc này là ăn cả ngã về không, là cơ hội lật bàn cuối cùng của họ thì chỉ có thể nói, họ tính nhầm rồi.
Kỳ thật, cứ điểm 178 đã thắng hơn phân nửa trong trận chiến này.
Kế hoạch gậy ông đập lưng ông của Trương Cảnh Lâm được thi hành rất tốt, chiến sĩ ở núi Vũ xuyên cũng tạo nên bước tiến triển to lớn.
Lúc tấn công cao điểm, cứ điểm 178 đánh cực kỳ vất vả. Khi ấy tướng lãnh Tông thị cảm thấy cứ điểm 178 bất quá cũng chỉ có thế mà thôi.
Trên thực tế, vũ khí cùng trang bị của cứ điểm 178 không tốt như Tông thị. Nhân số Tông thị còn gấp 2 lần cứ điểm 178. Thế nhưng tướng lĩnh Tông thị không để ý tới điều này, chỉ cảm thấy chiến thắng cứ điểm sẽ chứng tỏ họ lợi hại mà thôi.
Thế nhưng trong cuồng phong của chiến tranh, Tông thị chợt phát hiện binh sĩ cứ điểm 178 thật sự không hề khuất phục.
Không quan tâm binh lực các người thế nào, dù binh sĩ của cứ điểm 178 đã tới cực hạn thì họ vẫn có thể kiên trì tiếp.
Trận địa đổi chủ mấy lần nhưng theo số liệu chân thực. Cứ điểm 178 chiếm trận địa chỉ chừng hai tới bốn tiếng mà thôi. Còn Tông thị muốn chiếm về phải mất tới một ngày một đêm.
Tuy binh sĩ của cứ điểm 178 rất ít, dù có miễn cưỡng chiến được thì binh sĩ Tông thị cũng phát hiện có người giả làm thi thể ôm thuốc nổ, đồng vu quy tận với họ.
Loại chiến tranh mãi mãi không có hồi kết, cứ như mãi chẳng diệt hết kẻ địch thật khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Sau khi thành công phục kích binh sĩ Tông thị, Trương Cảnh Lâm lập tức hạ lệnh để đội cơ giới toàn diện xông lên chiến trường. Chu Ứng Long liều mạng mở một đường máu cho đội cơ giới, mà đội cơ giới này áp đảo binh sĩ Tông thị trên núi Vũ Xuyên chẳng khác nào cọng rơm cái rạ.
Hơn nữa, khiến người khác không ngờ tới là, chỉ ngắn ngủi 3 ngày mà cầu nổi trên sông Hắc Thạch đã được dựng lại. Vốn tưởng sau 15 ngày thì đội cơ giới mới qua được cơ.
Chu Ứng Long nghỉ ngơi và hồi sức ở hậu phương.
Hắn đang ăn cơm thì gục xuống thau cơm bất tỉnh. Lính y tế phía sau lập tức khiêng hắn đi, dùng kéo cắt bỏ quần áo lộ ra miệng vết thương.
Chẳng biết từ lúc nào trên đùi bị hai mảnh đạn cắm vào, mãi tới bây giờ vẫn chưa được lấy ra.
Y tá làm sạch vết thương cho Chu Ứng Long nhìn vết thương mà giật mình.
Có một binh sĩ có vợ làm trong y tá, cô vợ vừa băng bó vết thương cho chồng vừa khóc mắng hắn không cẩn thận.
Binh sĩ nọ không nhịn được nói:
- Đừng khóc nữa được không, băng bó xong ta còn phải về đơn vị.
Trận địa đã được chúng ta đoạt lấy, sắp thắng lợi rồi, tuyệt đối không được để đám khốn kiếp kia cướp lại!
- Mau cút đi, nhanh giành chiến công của ngươi. Đợi về nhà ta tính sổ sau.
Cô vợ cột cái nơ hình con bướm xong thì vừa khóc vừa đuổi anh chồng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận