Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1012: Đau Lòng Dương Tiểu Cận


Hồ tỷ nổi danh là người có lòng nhiệt tình ở khu này. Hàng rào nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Vì vậy mọi người đa phần đều xem như quen biết nhau.
Không nói những chuyện khác khác, quan hệ hàng xóm láng giềng cũng đặc biệt gần gũi.
Trước tai biến, mọi người có thể kết bạn từ nam tới bắc, dù xa thế nào vẫn có thể quen biết nhau.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, ngay cả gọi điện thoại cũng chỉ có thể gọi trong hàng rào. Người bình thường không có điện thoại vệ tinh sẽ không thể gọi ra ngoài hàng rào.
Một bà thím thấy Hồ tỷ cùng Dương Tiểu Cận nói chuyện phiếm thì hỏi:
"Tiểu Hồ, ngươi quen biết vị cô nương này?"
"Đương nhiên, đây là láng giềng mới của nhà ta đấy…"
Hồ tỷ nói:
"Vừa mới tới được nửa tháng, tính cách cô nương này khá tốt, rất ôn hòa."
Thím cười nói:
"Ta nói mà, sao tự nhiên lại có một tiểu cô nương đẹp mắt như vậy chứ, bất quá sao ngươi lại tới nơi này bán đào?"
Dương Tiểu Cận cười giải thích:
"Hai cây đào ở hậu viện nhà ta ra quả, chúng ta ăn không hết."
Hồ tỷ nhìn Dương Tiểu Cận một cái, không tiện nói gì nữa.
Chỉ là Dương Tiểu Cận cảm thấy bản thân phải giải thích một chút. Chung quy Nhâm Tiểu Túc là người thân cận nhất của nàng, dù nàng biết Nhâm Tiểu Túc sẽ không để ý nhưng nàng vẫn phải làm sáng tỏ.
Dương Tiểu Cận nghiêm túc nói:
"Kỳ thật nam nhân nhà ta rất lợi hại, chỉ là hiện tại hắn muốn nghỉ ngơi một lúc chứ không phải hết ăn lại nằm. Hồ tỷ, ngươi hiểu lầm hắn rồi. Nói thật, rất nhiều người đều mong hắn đừng làm gì cả… "
Nửa câu sau khiến đám Hồ tỷ nghe mà không hiểu, những lời Dương Tiểu Cận nói là thật. Tỷ như người của Chu thị và Vương thị mà biết hiện tại Nhâm Tiểu Túc thoái ẩn núi rừng thì họ thắp nhang thơm cầu nguyện còn không kịp. Họ chỉ sợ Nhâm Tiểu Túc “đi làm” ở Trung Nguyên thôi…
Mỗi khi thằng này đi làm, thật sự rất dọa người a!
Hồ tỷ cười cười:
"Được được được, ta không nói nữa. Được rồi, ngươi làm tiếp đi, hôm nay là chủ nhật ta phải mua ít thức ăn về nấu cơm trưa."
Nói xong, Hồ tỷ đi qua quầy hàng khác.
Kết quả, có người kéo Hồ tỷ nhỏ giọng hỏi:
"Ta thấy vừa rồi ngươi muốn nói lại thôi. Làm sao vậy, cô nương này có vấn đề gì sao?"
"Cô nương này không có vấn đề, tuyệt đối là cô nương tốt. Chủ yếu là nam nhân nhà nàng, ngươi không biết đâu, từ lúc bọn họ tới đây, tên tiểu tử kia mỗi ngày chỉ biết ở nhà hết ăn lại nằm. Bây giờ lại bắt cô nương này ra ngoài bán đào…"
Hồ tỷ tiếc hận nói:
"Ngươi nhìn cô nương kia đi, xinh đẹp như vậy lại phải ra chợ bán đồ. Thật sự rất đáng tiếc."
Tam cô lục bà thích tám chuyện nhao nhao nói:
"Đúng là không tin được mà..."
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mua bánh bao về đưa cho Dương Tiểu Cận. Hắn vừa cười vừa nói:
"Mau ăn đi, ta vừa mua về vẫn còn nóng lắm. Này, còn mua sữa đậu nành cho ngươi nữa."
"Ừ…"
Dương Tiểu Cận gật đầu.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, từ lúc hắn trở lại quầy hàng, luôn có người như có như không đánh giá hắn.
Nhâm Tiểu Túc buồn bực, hắn thấp giọng hỏi Dương Tiểu Cận:
"Sao ta thấy có nhiều người nhìn trộm ta vậy, là ta lớn lên quá đẹp trai hả?”
Dương Tiểu Cận cười cười:
"Ngươi nghĩ thật tốt. Là vầy, vừa rồi Hồ tỷ đi chợ vừa vặn gặp được ta. Kết quả còn nói ngươi chỉ biết ăn lại nằm, trong sự miêu tả của nàng, ta trở thành cô nương đáng thương bị ngươi lợi dụng. Mà ngươi là con ký sinh trùng a.”
"Hắc…"
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ:
" Hồ tỷ này nhiệt tình ghê nhỉ. Hẳn hiện tại nàng cảm thấy ngươi là một đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu nên muốn bênh vực kẻ yếu a."
"Ngươi không tức giận?"
Dương Tiểu Cận cắn bánh bao một cái rồi trêu chọc nói.
"Có gì đâu mà tốt, ta cũng đâu thể nói ta chính là Thiếu soái Tây Bắc, về sau ngươi nói chuyện với ta nhớ khách khí một chút!"
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói:
"Cơ mà đừng kiêu căng quá, chỉ cần chúng ta biết chúng ta thế nào là được rồi.”
"Ngươi không tức giận là được… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Đào của chúng ta rất tốt, vừa bày ra đã bán được một nửa, ta cảm thấy rất nhanh là bán hết thôi. Đợi lát nữa ta mua ít thức ăn trở về nấu cơm, ngươi muốn ăn gì?"
"Thịt sườn?"
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ:
"Với một con cá được không?”
"Kho hay hấp …"
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Một kho một hấp..."
"Biết rồi."
...
Hai người về nhà, Dương Tiểu Cận vào phòng bếp nấu ăn. Nhâm Tiểu Túc nằm trên ghế ở sân nhỏ đọc sách.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc không cần đi Thư viện nữa. Chung quy Thư viện của hàng rào 88 đều bị hắn thu vào không gian cả rồi.
Hậu viện được bao quanh bởi tường thấp. Đại khái cao chừng hơn một mét. thời điểm Nhâm Tiểu Túc đọc sách, Vương Việt Tức đang ngồi trong sân bên cạnh đọc báo, trên bàn đá là một ly trà nóng thơm phức.
Hai người ai cũng không chào hỏi, cứ như người xa lạ vậy.
Kỳ thật nếu không có Hồ tỷ, nói không chừng cả đời này bọn họ cũng chẳng biết nhau ấy chớ.
Tựa hồ đồ ăn đã được xong, Hồ tỷ đi vào trong hậu viện kêu Vương Việt Tức vào ăn cơm.
Vương Việt Tức buông báo xuống rồi đi vào phòng, ngược lại Hồ tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc nằm trên ghế đọc sách thì vô thức nhìn vào phòng. Tiếng Dương Tiểu Cận xào rau vang lên xào xạo.
Hồ tỷ nghĩ nghĩ rồi chào hỏi Nhâm Tiểu Túc, nàng cười nói:
"Lữ Tiểu Mễ?"
Nhâm Tiểu Túc thiếu chút không nhận ra, vì đây chỉ là tên giả mà thôi...
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt hai giây rồi ngẩng đầu chào hỏi Hồ tỷ cách tường viện:
"Sao vậy Hồ tỷ, có chuyện gì sao?"
"Vị kia nhà ngươi đang nấu cơm à?"
Hồ tỷ hỏi.
"Đúng, thịt sườn cùng cá, ta đặc biệt kêu Tiểu Cận làm đó, Hồ tỷ có muốn qua nếm thử không?"
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Hồ tỷ sửng sốt một chút, nàng nghĩ thầm ngươi không đi, mỗi ngày yêu cầu Tiểu Cận cô nương người ta đều phải nấu thịt cá cho ngươi!
Phải biết hiện tại Tây Bắc đang có dấu hiệu thiếu lương thực, gạo mì rau thịt đều tăng giá. Dù Vương Việt Tức nhà bọn họ làm trong trung tâm hành chính của hàng thì một tuần chỉ có một hai bữa thịt thôi.
Hồ tỷ nghĩ tới đây thì có chút đau lòng Dương Tiểu Cận, nàng không đếm xỉa tới mà nói:
"Thức ăn cũng không tệ lắm nha."
"Ừ, đào bán nhanh lắm, cũng kiếm thêm chút tiền cải thiện được đồ ăn.”
Nhâm Tiểu Túc thuận miệng nói hưu nói vượn lên.
Hồ tỷ nghe xong càng thêm tức giận, Tiểu Cận cô nương vất vả cực khổ bán hàng từ sáng để ngươi có thịt ăn? Không làm việc còn chưa tính, còn không biết tiết kiệm!
Bất quá Hồ tỷ cũng không nói thẳng mà lảng sang chuyện khác:
"Đúng rồi, ta thấy ngươi vẫn chưa có việc làm. Hay để ta giới thiệu cho nhé?”
Nhâm Tiểu Túc cười lắc đầu:
"Không cần đâu Hồ tỷ, ta cảm thấy có hiện tại rất tốt, khá thanh nhàn a."
Hồ tỷ nhất thời xệ mặt, quay người đóng sầm cửa bỏ mặc Nhâm Tiểu Túc một người ở trong hậu viện ngơ ngác. Không phải đang nói chuyện vui vẻ lắm à, sao tự nhiên tức giận rồi? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận