Đệ Nhất Danh Sách

Chương 566: Loạn Lạc


Nhâm Tiểu Túc thấy cư dân trong hàng rào đã bắt đầu gây chuyện thì lập tức đóng cửa khách sạn lại. Chuyện cần xử lý còn rất nhiều, hắn muốn quay về phòng nghỉ ngơi rồi suy nghĩ thật tốt xem kế tiếp nên làm thế nào. Thế nhưng trông thấy trận bạo loạn này, hắn đâu còn tâm tư nghĩ ngợi gì nữa.
Sau khi xông vào cửa hàng lương thực, đám nạn dân phát hiện đồ ăn gì đó đều bị binh sĩ Chu thị chuyển đi hết rồi. Thậm chí còn có người muốn xông tới kho lương cướp bóc. Kết quả thấy được nơi đó có trọng binh Chu thị canh gác thì chẳng dám làm gì nữa.
Ngay sau đó, đám loạn dân bắt đầu cướp bóc các tiệm cơm trong hàng rào. Vì bình thường tiệm cơm nấu rất nhiều cơm nên chắc chắn có tích trữ gạo, mì, gia vị và dầu ăn,
Tại một tiệm cơm, ông chủ đang trốn bên trong nhìn lương thực dư dả của mình thì thấy loạn dân đập phá xông vào, đồ ăn trong tiệm bị cướp sạch không còn một móng.
Lực lượng khẩn cấp của Chu thị bắt đầu ra tay, bắt sạch một đám loạn dân kia. Thế nhưng bạo loạn chỉ dừng hết trưa, tới chiều loạn lại càng thêm loạn.
Họ phát hiện, lực lượng khẩn cấp không nhiều như trong tưởng tượng. Sau đó còn có lời đồn, khi vào nhà giam cũng chẳng bị gì cả, đợi hết chiến tranh sẽ được thả. Hơn nữa, vào trong ngục giam còn có cơm ăn.
Việc này khiến hàng rào 74 thật sự lâm vào tình trạng báo động.
Trước kia, hàng rào 74 chưa từng gặp qua chuyện này nên không có cách xử lý thích hợp kịp thời. Vì vậy, lời đồn: “Chu thị chỉ nói xạo thôi. Đồng thời, quân đội Chu thị cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực nên muốn ưu tiên cho binh sĩ trước vì họ còn phải thủ thành, không thể bị đói.” dần lan ra toàn hàng rào.
Vào lúc này, dù có giải thích thế nào đi nữa thì nhóm loạn dân cũng chẳng tin. Thậm chí loạn dân còn bảo, mắc gì họ phải ưu tiên cho binh sĩ, mọi người đều là người, quyền lợi như nhau cả!
Đa số loạn dân đều là bèo chảy xuôi theo nước. Có vài cư dân là người cầm đầu, một mực dẫn dắt người khác làm loạn.
Nếu đang trong chiến tranh, đám người này chắc chắn không dám ồn ào. Thế nhưng không phải truyền thông đã nói, ba lần công thành thất bại chứng tỏ vật thí nghiệm sẽ không vào hàng rào được đó à.
Dần dà, vì đói bụng mà tới sáng ngày tới hai tiệm vàng đã bắt đầu bị đập phá. Thậm chí còn có người nếm được ngon ngọt, bắt đầu đi cướp ngân hàng. Thế nhưng ngân hàng được binh sĩ trông coi, thấy loạn dân họ lập tức nổ súng. Bấy giờ đám người kia mới bị dọa lùi.
Về sau, lại có nữ nhân yêu cầu hàng rào thả nam nhân nhà mình ra, để đàn ông trong nhà quay về bảo vệ họ.
Thật ra những nữ nhân này làm loạn cũng có lý do. Nam nhân nhà họ bị chiêu binh khiến một tý nam nhân tránh được không ngừng quấy rối họ. Cho nên đám nữ nhân muốn chồng, con… quay về bảo vệ mình.
Hai ngài nay, lông mày trưởng quan Chu Hành Văn luôn nhíu chặt. Hắn phải suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào với lần công thành kế tiếp của vật thí nghiệm. Hơn nữa còn phải nghĩ cách xử lý chuyện bạo loạn trong hàng rào.
Có tham mưu nói:
- Bằng không chúng ta để đám nam nhân đã được chiêu mộ về nhà đi?
- Không thể thả…
Chu Hành Văn cau mày:
- Thả họ ra thì hàng rào sẽ càng thêm loại! Giữ họ lại tại công trường, đợi dẹp yên vật thí nghiệm lại thả ra! Phía ngoài đã loạn thành như vật thí để lực lượng khẩn cấp dùng vũ lực trấn áp đi!
- Nhưng rất nhiều phóng viên đều đang ở trong hàng rào. Lỡ như…
- Vậy đuổi họ đi.
Chưa tới hai ngày, bạo loạn trong hàng rào đã dần lắng xuống. Thế nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài. Trong bóng tối, rất nhiều loạn dân đã dần kết bè kết đảng đi cướp bóc ban đêm.
Lương thực do đoạt tiệm cơm đã ăn xong nên những người này bắt đầu đánh chủ ý tới khách sạn.
Đám Lý Nhiên đang ngồi trong đại sảnh khách sạn thương lượng đối sách thì một đám loạn dân xông vào.
Lúc này, đám nạn dân đứng giữa đại sảnh ngây ngẩn cả người, vì họ nhận ra Lý Nhiên!
Nói thật, đám loạn dân không ngờ bọn họ lại gặp được minh tinh lớn như Lý Nhiên ở đây. Thoáng cái, mọi người thu liễm lại, thậm chí còn có người muốn tìm Lý Nhiên xin chữ ký.
Lý Nhiên đắc ý nhìn Chu Nghênh Tuyết một cái. Chẳng qua, trong lúc nàng đang ký tên cho loạn dân thì một nam tử trung niên đưa tay muốn ôm nàng.
Nữ minh tinh tức giận đẩy đối phương ra:
- Ngươi làm gì vậy?
Loạn dân nói:
- Ta rất thích nghe ngươi hát, cho ta ôm một chút đi nào.
Nói xong, nam tử trung niên lại thừa dịp loạn lạc mà xông lên. Lý Nhiên vươn tay tát đối phương một cái.
Bấy giờ, trong loạn dân có người hô:
- Minh tinh thì sao, minh tinh thì có thể cao cao tại thượng tát người ta à? Hôm nay ta cứ muốn ôm ngươi đó, ta xem ai có thể cản chúng ta!
Lý Nhiên bối rối. Vốn mọi chuyện còn đang tốt, đám người này chẳng khác nào người hâm mộ gặp được thần tượng. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt bị người khác châm ngòi thổi gió mà dần loạn lên.
Chỉ thấy đám người chen chúc lao tới chỗ Lý Nhiên.
Chu Nghênh Tuyết nhìn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhìn trần nhà.
Đám quan quân mặc thường phục thoáng cái vọt ra bảo vệ nàng ra. Côn sắt trong tay không ngừng nện lên người loạn dân.
Đám nạn dân đều là những người sợ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Mắt thấy quan quân mặt thường phục hung ác mười phần thì lập tức ôm đầu lùi về sau.
Nhâm Tiểu Túc ở một bên nhìn, trong lòng tự nhủ đám quan quân mặc thường phục cũng rất có ích vào lúc này. Mười người phối hợp rất ăn ý, có người ở phía trước làm mũi nhọn, có người yểm hộ hai cánh.
Dù sao đây cũng là quan quân trải qua huấn luyện chính quy, không tới mức ngay cả loạn dân cũng chẳng xử lý được.
Thế nhưng trong quá trình quan quân chiếm thế thượng phong thì một tiếng súng vang lên khiến mọi người ngây ngẩn. Đám quan quân đang dùng côn sắt xua đuổi loạn dân cũng sững sờ. Vì là quân nhân nên họ hiểu rõ uy lực của súng ống. Bây giờ mà trúng đạn, chỉ sợ không còn cách cứu.
Một tên loạn dân bị đánh mặt mũi bầm dập giơ súng lục lên:
- Ta xem thử ai dám đụng vào ta!
Không khí trong khách sạn lặng ngắt như tờ. Loạn dân cũng tên cầm súng đi tới khách sạn cũng bị hù sợ. Chỉ nghe tên cầm súng nói:
- Nữ minh tinh kia tới đây, đi theo ta. Đợi ta vui vẻ xong lại thả ngươi ra sau….
Tên cầm súng nói tới đây thì thấy một bóng người lóe lên. Mà súng trong tay tên loạn dân đã biến mất.
Nhâm Tiểu Túc ném súng vừa cướp được cho quan quân mặc thường phục:
- Các ngươi tiếp tục đi.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc lên lầu đọc sách, cứ như chuyện vừa rồi không liên quan gì tới hắn vậy.
Nhóm loạn dân thấy họng súng đen ngòm chĩa về phía mình thì lập tức giải tán.
Nhưng điều khiến ngoài ý muốn là, sau khi loạn dân rời đi, chẳng biết đám nữ nhân nghe được từ đâu, nói ở chỗ Lý Nhiên có ăn, hơn nữa còn sẽ bảo vệ nữ nhân.
Vì thế, rất nhiều nữ nhân tới tìm Lý Nhiên mong được che chở.
Thế nhưng Lý Nhiên không tự tiện làm chủ. Nàng tới phòng Nhâm Tiểu Túc hỏi xem có nên thu nhận đám nữ nhân kia không. Kết quả Nhâm Tiểu Túc nhìn Lý Nhiên một cái, để nàng ta tự mình làm chủ.
Muốn che chở thì nàng ta tự che chở đi. Nhiệm vụ của Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết chỉ là bảo vệ một mình Lý Nhiên mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận