Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1023: Chưa Bao Giờ Dừng Lại


Tập đoàn đã quen khống chế mọi người, cũng quen với quyền sở hữu mọi tài nguyên trong tay. Có thể nói, chỉ cần nắm những thứ này, chẳng khác nào nắm được cư dân trong tay.
Trương Cảnh Lâm từng nói một câu với Nhâm Tiểu Túc tại hàng rào 113: Đây là một thế giới “bị” tập đoàn tạo ra.
Trước kia, ngay cả Trương Cảnh Lâm cũng không có đủ quyết đoán đánh vỡ hết thảy. Cứ điểm 178 thậm chí không có cách để thu giữ tất cả lưu dân. Đơn giản vì người dám phá hoại quy tắc này sẽ bị tất cả mọi người hợp sức tấn công.
Tỷ như Lạc thành có lòng muốn mở ra hoàn toàn, không lưu dân và cư dân hàng rào có sự ngăn cách. Thế nhưng vừa mới cải cách đã bị Khổng thị, Vương thị cùng Chu thị cảnh cáo.
Cuối cùng thì hộ chiếu vẫn khiến lưu dân cùng cư dân hàng rào có khoảng cách.
Mà bây giờ, Nhâm Tiểu Túc không chỉ muốn phổ biến cải cách ruộng đất mà còn muốn đẩy sập bức tường ngăn cách lưu dân cùng cư dân hàng rào.
Kỳ thật hàng rào 144 đã làm như vậy, chung quy việc thông thương mậu dịch chẳng khác nào mở cửa thành cả.
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ta từng đọc qua rất nhiều sách, nhưng hết thảy chỉ là lý luận suông, cho nên cần các vị hợp mưu hợp sức hỗ trợ. Hiện tại ta chỉ đơn thuần nói ra suy nghĩ của mình, hàng rào 144 với tư cách là nơi thông thương lớn nhất Tây Bắc. Nơi này vốn nên cởi mở hơn so với những nơi khác. Tốc độ cách tân cũng phải nhanh hơn. Không cần sợ làm gì sai, có gì sai cứ để ta tới gánh là được.”
Đại lừa dối yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc, về việc Trương Cảnh Lâm mặc kệ hàng rào 144, hắn là người hiểu rõ nhất.
Hắn biết rõ, Trương tư lệnh làm như vậy là muốn xem thử Nhâm Tiểu Túc sẽ hành xử thế nào, làm thế nào để tạo ra một thế giới mới.
E rằng chính Nhâm Tiểu Túc cũng không nhận ra, hắn chỉ giải quyết vấn đề thiếu lương thực, nhưng kỳ thật lại tỏ rõ thái độ khi đứng trên vạn người của mình.
Lúc này, Vương Uẩn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Việc tư hữu hóa có cả lợi và hại, chúng ta cần thảo luận kỹ. Các vị cũng rõ, một khi chế độ này phổ biến, nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý có được đất đai của mình, mặc dù quyền sở hữu đất đai này chỉ có vài chục năm. Nhưng từ hiệu suất trồng trọt mà nói, điều này không có lợi cho sản xuất cơ giới hóa quy mô lớn."
Nhâm Tiểu Túc nghĩ rồi đáp:
"Ta cho rằng, hiện tại chính là thời cơ tốt để khai hoang. Tây Bắc có quá nhiều đất cần mọi người khai khẩn. Chúng ta có thể phân quá trình phát triển phân thành từng giai đoạn. Bây giờ mới tới việc sản xuất cơ giới hóa quy mô lớn vẫn còn sớm, chúng ta không có điều kiện để thực hiện đâu. Trước tiên cứ thúc đẩy cho nông dân trở tích cực hơn, biến đất hoang thành đồng ruộng trước rồi nói."
"Ta tán thành…"
Vương Uẩn gật đầu.
"Trong quá trình tư hữu hóa, chúng ta cần để ý tới việc người giàu chiếm đất. Cho nên tốt nhất hãy tạo ra những hạn chế nhất định… "
Vương Việt Tức suy tư rồi lên tiếng:
"Hơn nữa, ta cảm thấy không chỉ mở ra nhận thầu đất, còn có thể để bọn họ nhận thầu lò gạch, nhận thầu xưởng sản xuất cùng nhiều thứ khác. Nhưng điều kiện tiên quyết là mạch máu kinh tế vẫn phải nằm trong tay cứ điểm 178, không thể để căn cơ bị dao động."
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Vương Việt Tức rất đúng. Hiện giờ sức sản xuất của Tây Bắc vẫn còn kém vài bậc so với Trung Nguyên, nhưng nhìn vào mặt tích cực, chúc ta có thể lợi dụng thiên tính thích trục lợi của con người. Điều này hẳn sẽ khiến Tây Bắc có sự thay đổi mạnh mẽ. Bất quá các vị phải chú ý, khi có người nhận thầu gạch, hẳn những chuyện bóc lột sức lao động sẽ xảy ra. Vì thế chúng ta cũng phải sửa đổi luật lao động nữa.”
Dương Tiểu Cận ở bên cạnh chống cằm nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Trước kia Nhâm Tiểu Túc chỉ đọc sách, cứ rảnh là đọc, dù ở trong rừng cũng vậy.
Có người cảm thấy đọc sách vô dụng nhưng Dương Tiểu Cận lại thấy được sách vở có mị lực rất lớn với Nhâm Tiểu Túc. Thiếu niên này từ lúc còn là lưu dân chưa bao giờ ngừng việc phát triển bản thân. Hiện giờ cuối cùng cũng tới lúc khai hoa nở nhụy của hắn.
Hiện tại nếu nàng hỏi Vương Việt Tức: Ngươi tin trước kia Nhâm Tiểu Túc chỉ là một lưu dân bình thường, một tên không có học không.
E rằng Vương Việt Tức sẽ không tin đâu.
Nếu Nhâm Tiểu Túc không kiên trì đọc sách để hiểu rõ thế giới này thì dù hắn có vũ lực trác tuyệt cũng không thể trở thành chủ nhân chân chính của Tây Bắc. Trương Cảnh Lâm sẽ không coi trọng một mãng phu chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề.
Trước kia tất cả mọi người đều không hiểu Trương Cảnh Lâm vì sao lại chọn Nhâm Tiểu Túc, chỉ có chính Trương Cảnh Lâm mới biết, lúc ấy hắn thấy được tiềm lực vô hạn trên người thiếu niên này.
Thời điểm thiếu niên còn là lưu dân đã chịu ngồi xổm ngoài giảng đường nghe giảng rồi. Thái độ ham học đó khiến ngay cả Trương Cảnh Lâm cũng tự thẹn vì không bằng.
Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ ngừng việc tự phát triển bản thân.
Trong mắt người, Khánh Chẩn là một tên yêu nghiệt đầy trí tuệ. Nhân vật này xứng đáng nhận được hào quang vạn trượng trong thời đại này.
Nhưng trong mắt Dương Tiểu Cận, sự cần cù của Nhâm Tiểu Túc lại càng thêm đáng quý.
Nhâm Tiểu Túc nói rõ với Vương Việt Tức:
“Sắp tới trung tâm hành chính sẽ rất bận. Phải sớm tuyên truyền cải cách tư tưởng của mọi người. Đây là nhiệm vụ của các ngươi."
Vương Việt Tức gật đầu ghi lại vào sổ:
"Vẫn còn một vấn đề, khai hoang cần hạt giống, hạt giống dự trữ của Tây Bắc không đủ để duy trì việc khai hoang có quy mô lớn như vậy."
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
"Thời điểm này có thể thấy được tầm quan trọng của bằng hữu, hạt giống chúng ta cần, vài ngày nữa sẽ có người Khánh thị đưa tới."
Vương Việt Tức có chút sửng sốt, hắn sớm nghe nói quan hệ của Thiếu soái cùng Khánh thị rất tốt, không ngờ đúng là vậy thật.
Nhâm Tiểu Túc nói rõ với Vương Việt Tức:
"Dự luật lao động, chế độ nhận thầu đều cần các ngươi nhanh chóng hoàn thiện. Ngân hàng của cứ điểm 178 cũng cần câu thông, chúng ta phải mở ra tiểu ngạch cho vay để hỗ trợ cư dân nhận thầu. Bọn họ mua hạt giống cũng cần tiền, nhận thầu nhà xưởng và mua sắm các loại nguyên vật liệu cũng cần tiền. Chúng ta phải cân nhắc việc này.”
Thời điểm này Vương Phú Quý vui tươi hớn hở cười nói:
"Việc này thương hội Tây Bắc có thể hỗ trợ. Chúng ta có tiền, bằng không tự chúng ta thành lập một cái ngân hàng đi..."
Kết quả Nhâm Tiểu Túc kiên quyết lắc đầu:
"Loại chuyện này không được để Vân Túc nhúng tay vào. Các ngươi có thể tự mình nhận thầu nhưng những chuyện dính đến mạch máu kinh tế Tây Bắc, kế hoạch đại hưng Tây Bắc không được để vào tay thương nhân. Có lẽ khi còn có ta, thương hội Tây Bắc sẽ không dám làm gì nhưng một ngày nào đó không còn ta nữa. Ta không muốn thấy một tập đoàn khác được tạo ra trong tay của ta."
Tây Bắc có thể có nhiều thương nhân, thậm chí có thể có thương nhân phú giáp thiên hạ. Thế nhưng tất cả đều không thể ảnh hưởng tới căn cơ tây Bắc. Đây là nguyên tắc mấu chốt nhất của Nhâm Tiểu Túc.
Vương Việt Tức nhìn Nhâm Tiểu Túc với ánh mắt sâu xa. Hắn biết kỳ thật Vân Túc là sản nghiệp tư nhân của, người có thể tự khắc chế bản thân khi đứng trước sự hấp dẫn của tiền tài đủ để Vương Việt Tức hắn xem trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận